“Phóng đại?” Ân Kim Lỗi nở nụ cười lạnh lẽo: “Nếu cậu biết bọn họ là ai thì cũng sẽ không cảm thấy tôi phóng đại đâu.”
Vưu Quang Kiểm vội vàng hỏi: “Vậy thì bọn họ là ai?”
Hoàng Tư Mã cũng chú ý, nghiêm túc lắng nghe.
“Cô gái xinh đẹp mặc đồ trắng kia thuộc nhà họ Vũ trong Quỷ Y Môn, Vũ Nhược Uyên, danh xưng “Yêu nghiệt”, được coi là người có tiền đồ nhất trong lớp trẻ của nhà họ Vũ.” Ân Kim Lỗi liếc nhìn Vưu Quang Kiểm, nói: “Sao? Cậu chọc nổi người của Quỷ Y Môn?”
“Không chọc nổi, không chọc nổi…” Vưu Quang Kiểm liên tục lắc đầu: “Còn cậu Trần kia, anh ta là thần thánh phương nào?”
“Anh hỏi cậu, bây giờ, người nổi tiếng nhất trong lớp trẻ ở tỉnh Trung Thiên là ai?” Ân Kim Lỗi không trả lời mà hỏi ngược lại.
“Đương nhiên là người tài tuyệt thế trong truyền thuyết Trần Gia…” Vưu Quang Kiểm đột nhiên nghĩ tới, khiếp sợ nói: “Chẳng lẽ… chẳng lẽ…”
“Không sai. Bây giờ cậu hiểu chưa, người cậu đụng tới đáng sợ tới mức nào chứ?” Ân Kim Lỗi đứng lên, vỗ lên mặt Vưu Quang Kiểm hai cái, lắc đầu, sau đó dẫn hai người đàn ông cao lớn rời khỏi.
Vưu Quang Kiểm vẫn còn sợ hãi mà đứng im lại chỗ, trong đôi mắt đều là sự kinh sợ.
“Chồng ơi, anh sao vậy?” Hoàng Tư Mã sợ hết hồn.
Đột nhiên, Vưu Quang Kiểm giật mình phản ứng, “chát”, cậu ta tát Hoàng Tư Mã một bạt tai, mắng: “Mẹ kiếp, cô hại cho ông đây đắc tội với Trần Gia Bảo, đó là Trần Gia Bảo khiến cho nhà họ Sầm cũng phải bó tay luống cuống. Chết tiệt, cô là con đàn bà phá sản, sớm muộn có ngày ông đây bị cô hại chết!”
Hoàng Tư Mã ôm mặt, khuôn mặt đầy vẻ oan ức.
Lại nói tới Trần Gia Bảo và Vũ Nhược Uyên đi tới bãi đậu xe bên ngoài, Trần Gia Bảo bỏ túi đồ đã mua vào cốp sau, vừa ngồi vào xe thì nghe Vũ Nhược Uyên nói: “Anh lại có thể giúp tôi ra tay, thật khiến cho người khác không tin được.”
“Sao vậy?” Trần Gia Bảo đạp chân ga, lái xe theo hướng về thành phố Văn Lan, nhíu mày cười hỏi: “Cô bị tôi làm cảm động, quyết định lấy thân báo đáp à?”
Vũ Nhược Uyên phì cười: “Tôi chỉ đang nghĩ, anh lại có âm mưu gì?”
Trần Gia Bảo cười nói: “Đơn giản là tôi thấy ngứa mắt, ra tay dạy dỗ cậu ta một chút thôi, cô đừng nghĩ tôi gian xảo như vậy chứ, thật ra tôi là một người rất chân thành.”
Vũ Nhược Uyên vẫn cười như trước: “Nếu như tôi tin anh thì tôi không phải là Vũ Nhược Uyên.”
“Xem ra sự tin tưởng cơ bản nhất giữa người và người cũng không có, sau này cô sẽ nhận ra là tôi thật sự là một người nói được làm được.” Trần Gia Bảo nhún vai, anh thật sự là một người nói được làm được, ít nhất thì mấy chuyện anh khoe khoang đều trở thành thật rồi.
Vũ Nhược Uyên liếc anh, rõ ràng không tin Trần Gia Bảo đang nói hưu nói vượn, lên tiếng: “Nói thật đi, anh đang âm mưu chuyện gì, không ngại thì nói thẳng ra, để tôi đỡ phí tế bào não để suy nghĩ tới những khả năng khác nhau.”
Trần Gia Bảo không nhịn được phải bật cười, Vũ Nhược Uyên lúc này thật sự đã nghi oan cho anh rồi, anh cũng không có âm mưu gì cả, nhưng mà nếu Vũ Nhược Uyên đã chủ động đưa tới cửa thì anh cũng không từ chối. Vì vậy, anh lên tiếng: “Nếu cô đã nói vậy thì giúp tôi một việc đi.”
“Thấy chưa, tôi đã nói mà. Sao anh có thể tốt bụng mà giúp tôi chứ, thật sự có âm mưu.” Vũ Nhược Uyên mang bộ dạng “nhìn thấu” Trần Gia Bảo, đắc ý nói: “Nhờ tôi làm gì?”
Trần Gia Bảo nghiêm túc hơn, vừa lái xe vừa nói: “Trong số những bên mà nhà họ Sầm đang nhờ giúp đỡ, có nhà họ Long là thực lực mạnh nhất, tôi mong là nhà họ Vũ có thể nghĩ cách để nhà họ Long từ bỏ tranh chấp lần này.”