Nếu Trần Gia Bảo có thể sử dụng tiền bạc và các mối quan hệ cá nhân, thì với khối tài sản riêng của Trần Gia Bảo cũng như mối quan hệ với nhà họ Ngụy, cũng không phải là không thể tìm được món quà quý giá hơn trong một khoảng thời gian ngắn, nhưng mấu chốt bây giờ là dù đó là tiền bạc hay các mối quan hệ đi chăng nữa, Trần Gia Bảo cũng không được sử dụng, rõ ràng đây là một nhiệm vụ bất khả thi!
Nghĩ đến đây, Lưu Vũ Tình quay đầu nhìn Trần Gia Bảo, chỉ thấy vẻ mặt của Trần Gia Bảo bình tĩnh, nâng tách trà, cô ta hoàn toàn không nhìn ra anh đang nghĩ gì.
Kinh Lập Thành cười đắc thắng nói: “Vũ Tình nói vậy là sai rồi. Không phải anh có ý định gây khó dễ mà rõ ràng là chính Trần Gia Bảo đã nói rằng dù là vốn liếng của cải, hay quyền lực và các mối quan hệ cũng không thể so sánh được với thực lực của anh ta. Anh ta đã tự tin như thế thì hãy để cho anh ta có cơ hội thể hiện sức mạnh của mình, xem anh ta có thể đánh bại cây hoa anh đào bằng phỉ thúy hồng phỉ mà anh đã mua bằng tiền hay không. Sao nào, Trần Gia Bảo, anh có dám không?”
Nói dứt lời, anh ta quay sang nhìn Trần Gia Bảo bằng ánh mắt đầy khiêu khích.
Lưu Vũ Tình sợ Trần Gia Bảo rơi vào thế cưỡi trên lưng cọp, cô ta nắm lấy cổ tay Trần Gia Bảo nói: “Gia Bảo, anh không cần phải nhận một sự thách thức bất công như vậy. Cho dù Kinh Lập Thành có thắng cũng không vẻ vang gì.”
“Yên tâm đi, anh không phải người liều lĩnh.” Trần Gia Bảo đặt tách trà xuống, tươi cười nói với Lưu Vũ Tình.
Lưu Vũ Tình thở phào nhẹ nhõm.
Những người xung quanh khó chịu, nghe ra thì thấy rõ là Trần Gia Bảo muốn từ chối thách thức? Hèn ghê!
Ngay sau đó, Trần Gia Bảo đứng lên và nói: “Tôi chấp nhận lời thách thức của anh.”
Lời nói ra như đất bằng dậy sóng, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của mọi người, ai nấy xôn xao náo động!
Lưu Vũ Tình và Bùi Tuệ Lâm còn sửng sốt ồ lên, Trần Gia Bảo có điên không khi chấp nhận một thử thách bất công như vậy sao?
Kinh Lập Thành vui mừng khôn xiết, không nhịn được bật cười, nói: “Được, là anh nói đấy nhé, tôi muốn xem xem anh biến ra một món quà quý hơn cả cây hoa anh đào bằng phỉ thúy hồng phỉ này từ trong không khí như thế nào. Nếu anh không thể làm được, thì sau này hãy tránh xa Vũ Tình ra và không bao giờ xuất hiện trước mặt cô ấy nữa!”
“Được, nếu anh thua thì sao?” Trần Gia Bảo nhướng mày tự tin hỏi.
“Nực cười, làm sao tôi có thể thua được?” Kinh Lập Thành tự tin: “Nếu tôi thua, thì tôi cũng sẽ như vậy, sau này tôi sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt Vũ Tình nữa.”
“Hay lắm.” Trần Gia Bảo cười: “Nhớ kỹ lời anh vừa nói, chưa có ai thua cược với Trần Gia Bảo này mà khất nợ được đâu.”
“Tương tự, không ai có thể thua cược với Kinh Lập Thành này mà khất nợ được!” Kinh Lập Thành đắc thắng khịt mũi. Trần Gia Bảo đang tự tìm cái chết. Không bột đố gột nên hồ. Trần Gia Bảo chỉ dựa vào tu vi của bản thân thì sao có thể biến ra một món quà quý hơn cả cây hoa anh đào bằng phỉ thúy hồng phỉ từ trong không khí được?
Cuộc thi vẫn chưa bắt đầu nhưng Kinh Lập Thành đã cầm chắc chiến thắng!
Lưu Vũ Tình đứng bật dậy, rối rít giậm chân và nói: “Anh… cái anh này, sao có thể đồng ý một thử thách bất công như vậy hả?”
Trần Gia Bảo chớp mắt nhìn cô cười: “Em đã thấy phép màu bao giờ chưa?”
Lưu Vũ Tình vô thức lắc đầu.
Trần Gia Bảo tự tin mỉm cười: “Vậy thì cô nên cảm thấy vinh dự, bởi vì chẳng bao lâu nữa, cô sẽ có thể chứng kiến sự xuất hiện của phép màu.”