Mục lục
Cực Phẩm Thần Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 477


“Thêm một nhát nữa!”


Trần Gia Bảo sải bước về phía trước, thêm một nhát kiếm mạnh mẽ khác giáng xuống Đàm Minh Y.


Đàm Minh Y khẽ biến sắc, biết rằng không thể né được, nên chỉ có thể nâng kiếm lên đỡ lần nữa, lại lùi về phía sau mấy bước, cầm kiếm trên tay, khóe miệng rỉ máu.


“Nhát kiếm này sẽ cho cô biết thế nào là kẻ mạnh thật sự.”


Trần Gia Bảo hét lớn, sau đó lại bổ thêm môt nhát kiếm.


Hoàn toàn là có sao đánh vậy, không hề giả vờ.


Đàm Minh Y tái mặt. Nếu không đỡ nhát kiếm này, chắc chắn sẽ kết liễu tiêu tan ngay tại chỗ. Trong thời điểm nguy cấp, bất chấp đôi vai đau đớn yếu ớt, cô ta lại giơ kiếm lên chắn.


Nhát kiếm này sẽ phân thắng bại.


Đột nhiên, phát sinh dị biến!


Phía sau Trần Gia Bảo, một bóng người mặc đồ đen kỳ lạ xuất hiện, trong lòng bàn tay phải có một hình tượng đáng sợ, đột nhiên chưởng vào giữa lưng Trần Gia Bảo.


Rõ chính là Hàn Đông Húc, người vẫn luôn như hổ rình mồi, chưa từng động thủ!


Điều kỳ lạ hơn nữa là ngoài Hàn Đông Húc đứng sau Trần Gia Bảo, bên cạnh Triệu Đức Minh vẫn còn có một Hàn Đông Húc.


Theo bản năng, Trần Gia Bảo cảm thấy trong lòng xuất hiện cảm giác nguy hiểm, anh biết không ổn, nhưng nhát kiếm này đã bổ xuống rồi.


Dưới quán tính lớn như thế, không thể thu chiêu được.


Vào thời điểm nguy cấp, Trần Gia Bảo chỉ có thể quay ngang, cố gắng tránh những bộ phận quan trọng.


Ngay sau đó, nhát kiếm của Trần Gia Bảo chém xuống, Đàm Minh Y kêu lên một tiếng, phun máu, văng ra phía sau.


Mà gần như cùng lúc đó, Trần Gia Bảo bị trúng chưởng, phun máu, cũng văng ra sau.


“Bọ ngựa bắt ve sầu, chim vàng anh ở phía sau, Trần Gia Bảo, cho dù tu luyện võ công của cậu đạt tới trời cao, không phải vẫn thua dưới thuật ẩn mình của tôi sao!” Hàn Đông Húc vô cùng phấn khích, đắc ý cười ha ha.


Tuy nhiên, vào lúc ông ta nới lỏng phòng bị, một tiếng đàn đột ngột vang lên trong tâm trí!


Hàn Đông Húc như thể bị trúng đòn, ý thức nhất thời mê man.


Trần Gia Bảo đang ở giữa không trung, biết rằng đây là cơ hội hiếm có, búng tay, một luồng kiếm khí trực tiếp xẹt qua ngực Hàn Đông Húc.


Hàn Đông Húc kêu lên một tiếng, phun máu, ngã xuống đất, vẻ mặt cực kỳ khó tin, khiếp sợ nói: “Cái này… Sao có thể như thế được?”


Đột nhiên, tiếng đàn vang vọng, cửa nhà tranh tự động mở ra, lộ ra dáng người xinh đẹp của Lục Bảo Ngọc, cô ta mỉm cười tự đắc, nói: “Ông chỉ biết có bọ ngựa bắt ve sầu, chim vàng anh ở phía sau, nhưng ông có bao giờ nghĩ rằng vẫn còn ná cao su ở dưới không?”


Trần Gia Bảo thở phào nhẹ nhõm, mặc dù bị thương rất nặng, ngã xuống đất, anh vẫn cười to và giơ ngón tay cái lên cho Lục Bảo Ngọc, cười ha ha, nói: “Cô bé, tôi phát hiện có chút thích cô.”


“Tôi cũng không phải là người của Ngũ Uẩn Tông, nhưng mà, cậu tuyệt đối không thể giết chết quý cô Đàm Minh Y, nếu như cậu muốn biết nguyên nhân, vậy thì tôi sẽ nói cho cậu biết, bởi vì quý cô Đàm Minh Y đã được tôi vệ, lý do này đã đủ làm cho cậu vừa lòng hay chưa?”


Giọng điệu của người đàn ông nhã nhặn kia rất bình tĩnh, thế nhưng trong giọng nói đã thể hiện ra sự tự tin và ngông cuồng tự kiêu.


Trần Gia Bảo lập tức nhíu mày, gã đàn ông nhã nhặn đứng trước mắt này, mặc dù chỉ yên lặng đứng đó nhưng lại làm cho Trần Gia Bảo cảm nhận được một sự uy hiếp lạnh lẽo thấu vào tận xương tủy.


Từ lúc Trần Gia Bảo xuống núi tới giờ, đây là lần đầu tiên gặp phải kẻ mạnh khủng bố đến mức này!


“Nếu như, tôi cứ khăng khăng muốn giết cô ta thì sao nào?”


Trần Gia Bảo chầm chậm giơ thanh kiếm dài trong tay lên.


“Trần Gia Bảo lại dám chĩa mũi kiếm vào một kẻ mạnh Truyền Kỳ sao, anh ta điên rồi à?” Vẻ mặt Lục Bảo Ngọc càng thêm kinh hoàng, trong lòng cũng tràn ngập lo lắng.


“Đáng tiếc, có tôi ở đây thì chỉ sợ cậu không giết được cô ấy mà ngay cả mạng sống của cậu cũng gặp nguy hiểm.” Người đàn ông nhã nhặn lắc đầu bật cười, trong tiếng cười tràn đầy sự khinh thường.


Trong lời nói này còn ẩn chứa ý định giết chóc!


Vẻ mặt Trần Gia Bảo tối sầm, trong Lục Bảo Ngọc còn kinh hoàng hơn nữa.


Đàm Minh Y tận dụng mọi cơ hội, sớm đã không thể kiềm chế được sự tò mò trong lòng, liền vội vàng hỏi: “Tiền bối, rất cảm ơn sự cứu mạng của ông, sao ông lại biết tên của vãn bối, hơn nữa còn cố tình ra mặt tới cứu giúp vãn bối?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK