Dưới khí thế áp bức lớn mạnh của Sầm Kim Thượng, Trần Gia Bảo vốn đã bị trọng thương, tiêu hao nhiều sức mạnh, bây giờ khí huyết bắt đầu dâng trào, cả người khó chịu.
Anh hơi nhíu mày, hít một hơi thật sâu, ép buộc bản thân đè nén cảm xúc khó chịu, lẫm liệt nói: “Ông không giết được tôi đâu.”
“Lời tầm phào.” Sầm Kim Thượng nhẹ nhàng nhấc tay lên, một sức mạnh lớn mạnh phá vỡ bầu không khí mà xuất hiện.
Đồng tử Trần Gia Bảo trong nháy mắt co lại. Anh còn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy hai má đau đớn, khí kình đã chà xát qua má Trần Gia Bảo, lao ra ngoài, một dòng máu tươi chảy ra.
Vũ Vô Song và Phương Liên Uất nhìn nhau, đều nhìn thấy sự kinh hãi trong ánh mắt đối phương. Vừa rồi Sầm Kim Thượng ra tay như thế nào, bọn họ lại không thể nhìn được rõ ràng, không hổ là cường giả Truyền Kỳ Hậu Kỳ, quả nhiên danh xứng với thực.
Sầm Kim Thượng giơ tay ra lắc lư giữa không trung, tự phụ nói: “Nếu ngón tay của tôi hơi nghiêng về phía bên cạnh một vài cm, dòng sức mạnh vừa rồi sẽ xuyên qua giữa cổ cậu, mà cậu cũng không thể làm được gì, vì vậy giao Thiên Hành Cửu Châm ra mới là lựa chọn tốt nhất cho cậu.”
Lời ông vừa dứt, bóng người đã chợt lóe lên, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Trần Gia Bảo.
Trần Gia Bảo đột nhiên trợn mắt, vừa định rút kiếm ra ra đã bị Sầm Kim Thượng dùng một quyền đánh bay ra bên ngoài.
Áp bức!
Hoàn toàn áp bức về lực lượng và tốc độ!
Vũ Vô Song và Phương Liên Uất đều cảm nhận được sự tuyệt vọng từ đáy lòng. Loại áp bức tuyệt đối này của Sầm Kim Thượng, căn bản không phải là thứ mà Trần Gia Bảo có thể dựa vào vũ kỹ huyền diệu cùng trí tuệ khôn ngoan mà thắng được. Trận chiến này, Trần Gia Bảo chắc chắn sẽ thua… không, chắc chắn sẽ chết!
Vũ Nhuận Nguyệt và Thu Vũ Liên càng thêm lo lắng không thôi, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Trần Gia Bảo.
Ngược lại Vũ Nhược Uyên lông mày lại co lại, hiện lên một tia hồ nghi.
“Tôi thừa nhận ông rất lợi hại…” Trần Gia Bảo chống thanh kiếm đứng dậy, lau sạch máu trên khóe miệng, tiếp tục nói: “Tôi cũng thừa nhận mình không phải đối thủ của ông, nhưng ông cũng vẫn không thể giết được tôi.”
Nói xong, Trần Gia Bảo vung kiếm, một nhát kiếm sắc bén phá vỡ không trung mà xuất hiện, giết về phía Sầm Kim Thượng.
Sầm Kim Thượng thần sắc khinh miệt, vươn tay phải, trực tiếp nắm lấy nhát kiếm vào trong tay, nhẹ nhàng dùng lực, nhát kiếm nhất thời tiêu tan, nói: “Dám dùng kiếm với tôi, dũng khí của cậu cũng không nhỏ, tuy nhiên, dũng khí của cậu không phải đổi lấy khen ngợi, mà là cái chết.”
Ánh mắt ông bất chợt trở nên sắc bén, bóng người bỗng lóe lên, lập tức đã lao đến trước mặt Trần Gia Bảo, vươn tay phải bóp cổ Trần Gia Bảo.
Trần Gia Bảo không kịp phòng ngự, cũng không có ý muốn phong ngự, ngược lại còn cười khẽ một tiến, tùy ý đứng yên không hề né tránh.
Trong mắt những người xung quanh, hành động của Trần Gia Bảo không khác gì khơi gợi sự chết chóc.
Vũ Nhuận Nguyệt và Thu Vũ Liên bị dọa tới mức hồn bay phách tán.
Ánh mắt khinh miệt trong mắt Sầm Kim Thượng dần biến mất, đang chuẩn bị hung hăng bóp cổ Trần Gia Bảo hỏi về Thiên Hành Cửu Châm.
Bỗng nhiên, bỗng có một luồng tác động lớn, phá vỡ không trung, một mũi đao lạnh hung hăng xông đến, uy lực mạnh đến tuyệt đỉnh, tốc độ vô cùng nhanh, trong nháy mắt đã áp đến phía sau Sầm Khiếu Uy.