Nhậm Mộng Vũ kéo Thượng Vi Tiếu đến bên cạnh mình rồi vừa đi về phía trước, vừa khuyên: “Cậu đến việc Trần Gia Bảo sống ở đâu, làm gì cũng không biết, thế mà cậu dám chủ động theo đuổi anh ta, gan cậu lớn thật đấy, này đừng để đến lúc bị người khác lừa tiền rồi đến tìm mình khóc lóc đòi giúp đỡ đấy nhé.”
Thượng Vi Tiếu xoa xoa đầu mũi, giọng hóm hỉnh: “Tớ tự chọn ra người đàn ông đi bên mình cả cuộc đời này, nếu như có bị lừa thì tớ cũng cam tâm tình nguyện mà.”
“Thật không biết tên Trần Gia Bảo kia cho cậu ăn bùa mê thuốc lú gì nữa, sao tự nhiên IQ của cậu đột nhiên bị hạ thấp như thế chứ?” Nhậm Mộng Vũ đỡ trán bất lực, cô cảm thấy cô bạn Thượng Vi Tiếu này của mình không còn thuốc chữa nữa rồi.
“Gia Bảo đâu có cho mình ăn bùa mê thuốc lú gì đâu.”
Thượng Vi Tiếu lẩm bầm trong miệng, ánh mắt vô tình lướt qua một bóng hình trong Nhà hàng Tình Nhân qua cửa kính, kinh ngạc đơ người, toàn thân bất động trên mắt đất, mắt mở to nhìn chăm chăm vào khung cảnh sau chiếc của kính kia.
“Vi Tiếu, cậu sao thế?”
Nhậm Mộng Vũ quay đầu nhìn cô, kì quái hỏi.
“Mộng Vũ, cậu mau đến giúp tớ nhìn một chút, người trong nhà hàng kia có phải là Gia Bảo không, tớ đứng chỗ này nhìn không được rõ cho lắm.” Thượng Vi Tiếu vội vã hô lên.
“Trần Gia Bảo? Chắc không phải đâu, anh ta không phải là người thành phố Bắc Ninh sao, sao có thể đã chạy đến thành phố Vĩnh Kỳ này rồi, hơn nữa lại còn trong Nhà hàng Tình Nhân nữa chứ? Lẽ nào anh ta làm việc ở đây?” Sở Mộng Vũ đã gặp Trần Gia Bảo ở Bắc Ninh.
Mặt cô đầy vẻ kì quái đi đến bên cửa kính, nhìn qua lớp thủy tinh trong suốt, trong một giây đã không biết phải nói gì: “Chỗ này nhìn cái gì cũng không thấy rõ, sao có thể chắc chắn đó là Trần Gia Bảo được chứ, mình thấy hình như cậu nhớ anh ta đến phát điên rồi đấy, nhìn thấy một dáng người quen quen liền cho rằng đó là Trầm Gia Bảo, thế mà bảo không bị anh ta cho ăn bùa mê thuốc lú.”
Nhà hàng Tình Nhân này vì để tạo ra không khí mập mờ nên thủy tinh để làm cửa sổ cũng là một chất liệu hết sức đặc biệt, chất liệu này giúp cho ánh sáng bên ngoài không thể chiếu vào trong nhà hàng, vì vậy mà ánh sáng bên trong nhà hàng tương đối ít, nếu từ bên ngoài nhìn vào căn bản không thể nhìn rõ được mặt người bên trong.
Thượng Vi Tiếu giãn đôi lông mày đang nhíu chặt, mặc dù luôn cho rằng bóng người trong nhà hàng kia giống với Trần Gia Bảo nhưng sau khi nghe Sở Mộng Vũ nói, trái tim cô lại dâng lên một nỗi nghi ngờ: “Mộng Vũ, hay là chúng mình vào đó xem đi? Vào nhìn một chút rồi chúng ta sẽ ra luôn.
“Cậu có sao không đấy, đây là Nhà hàng Tình Nhân đấy, người ta ở trong này yêu đương đằm thắm anh anh em em, chúng ta vào đó làm gì chứ, đến phá đám tình yêu ngọt ngào sến sẩm của người ta hả?”
Sở Mộng Vũ cảm thấy bản thân mình từ nhỏ đến lớn đây là đoạn thời gian mà cô thấy không biết nói gì nhiều nhất, mà nguyên nhân chính là do Thượng Vi Tiếu bị Trần Gia Bảo làm cho IQ hạ thấp đến quá mức, luôn đưa ra những vấn đề đau đầu nhức óc, nếu như không phải cô và Thượng Vi Tiếu là bạn từ bé đến giờ thì cô chắc chắn sẽ nghi ngờ Thượng Vi Tiếu có phải là kiểu yêu đến thần hồn điên đảo như trong tiểu thuyết hay viết không?
Đột nhiên, Sở Mộng Vũ như nhận thức được điều gì đó, đây đang là trung tâm thành phố nhộn nhịp mà cô và Thượng Vi Tiếu hai người đẹp lại chụm đầu vào ngó nghiêng bên trong cửa sổ của Nhà hàng Tình Nhân, dderr người khác nhìn thấy thì thành ra cái gì nữa đây, người đi đường sec nghĩ hai người đang đi đánh ghen bạn trai mất?
Cô lập tức nhìn ngó xung quanh, quả nhiên, cô thấy không mọi người đi đường đang nhìn bọn họ, thậm chí còn có người đưa tay che miệng cười.