Nhưng chờ bọn họ nhìn thấy Trần Gia Bảo tự mình đón tiếp, hơn nữa còn đưa “chị Vy” đến ngồi lên ghế chủ tịch, bọn họ không khỏi chấn động, lúc này mới biết được, người phụ nữ quyến rũ kiều diễm này, tuyệt đối không bình thường!
Cả ba người Bùi Tuệ Lâm, Lưu Vũ Tình và Thượng Tiếu Vi cùng nhìn về phía Hàn Đông Vy, đáy mắt họ hiện lên vẻ nghi hoặc.
Đặc biệt là Lưu Vũ Tình và Thượng Tiếu Vi, khi thấy Hàn Đông Vy vừa xinh đẹp vừa quyến rũ, lại còn thân thiết với Trần Gia Bảo như vậy, đoán chừng lại là một hồng nhan tri kỷ của anh, trong lòng cả hai không tránh khỏi xót xa.
Trần Gia Bảo dẫn Hàn Đông Vy đến vị trí chủ tịch, để Hàn Đông Vy ngồi vào chỗ ngồi, còn anh thì đứng bên cạnh. Đột nhiên anh ho nhẹ hai tiếng.
Đám người Hoàng Văn Khánh, Cao Chí Kiệt đều giật mình, vội vàng nhìn về phía Trần Gia Bảo. Bọn họ biết, ngay lúc này Trần Gia Bảo sẽ tuyên án số phận của gia tộc bọn họ. Trong lòng tất cả đều thấp thỏm bất an.
Trần Gia Bảo nhìn quanh một vòng, đột nhiên bật cười, nói: “Mọi người ở đây đều là những nhân vật có vai vế và chỗ đứng ở tỉnh Phú Thọ, nếu như tôi nhớ không nhầm, có không ít người trong đây lần đầu tiên tôi mới được gặp. Dựa theo những quy tắc cũ trước khi tôi tới Tỉnh Phú Thọ này, sợ rằng tôi cùng đa số mọi người ở đây cả đời cũng không có khả năng gặp mặt.”
Lời này vừa nói ra, đám người Hoàng Văn Khánh, Cao Chí Kiệt cùng sửng sốt, lúc này mới ý thức được, hôm nay là lần đầu tiên bọn họ gặp Trần Gia Bảo, chỉ là, vừa mới gặp mặt đã trở thành bại tướng của Trần Gia Bảo, thậm chí sự sống chết cũng như tồn vong của gia tộc cũng đều ở trong một suy nghĩ của Trần Gia Bảo. Cả đời bọn họ sống đã bao nhiêu năm, gặp gỡ bao nhiêu người, đây có lẽ là lần gặp gỡ bi thương nhất.
Trần Gia Bảo tiếp tục nói: “Đáng tiếc là, đời có những việc không theo ý mình được, tôi không muốn phạm người nhưng người lại cố tình muốn phạm tôi, tôi cùng phần lớn mọi người ở đây không thù không oán, nhưng mọi người lại kết hợp với nhau, cử những tinh anh trong gia tộc mình, ở Núi Văn Hổ lập bẫy đối phó tôi, muốn lấy mạng của tôi…”
Đám người Hoàng Văn Khánh ánh mắt lóe ra, chột dạ cúi đầu.
Trần Gia Bảo nói hoàn toàn không sai, ban đầu bọn họ cùng Trần Gia Bảo không thù không oán, chỉ là thực lực của Trần Gia Bảo quá lớn mạnh, đám người Hoàng Văn Khánh lo lắng Trần Gia Bảo sẽ cản trở địa vị và lợi ích của bọn họ ở Tỉnh Phú Thọ, dựa theo tâm lý “xuống tay là mạnh trước” (xuống tay trước chiếm tiên cơ?), nên mới ra tay phủ đầu đối phó Trần Gia Bảo.
Nào nghĩ đến những tinh anh trong gia tộc của bọn họ, cùng nhau tập kích bắn tỉa Trần Gia Bảo ở Núi Văn Hổ, ngược lại bị Trần Gia Bảo giết sạch sẽ, gia tộc bọn họ bị mất đi một lực lượng lớn những tinh anh ưu tú, hiện tại chỉ có thể quy thuận Trần Gia Bảo để bảo toàn tính mạng.
Dù vậy, trong một thoáng suy nghĩ, lòng họ vẫn cảm thấy hối tiếc.
Cao Chí Kiệt lập tức đứng lên, nịnh hót cười nói: “Chúng tôi bị mỡ lợn che mắt mới có suy nghĩ không đúng với anh Trần, đưa ra quyết định sai lầm, cử mấy người tinh anh đi đối phó anh Trần, cũng may anh Trần tay chân nhanh nhẹn, võ công cao cường, trời cao ban phúc, ở núi Văn Hổ không chỉ an toàn trở về, còn giết sạch mấy kẻ không có mắt, uy danh vang vọng khắp tỉnh Phú Thọ, khiến tôi bội phục không thôi!”
“Đúng đúng, anh Trần thân vô cùng nhanh nhẹn, võ công cao cường, kiếm pháp vô địch, chúng tôi chân thành kính nể!”
“Chúng tôi là bị mỡ lợn che mắt mới dám đối đầu với anh Trần. Trải qua trận chiến ở Núi Văn Hổ, anh Trần một trận vang danh, chúng tôi lúc này mới thật sự thấy được thực lực của anh Trần lớn mạnh cỡ nào, sau này quyết không dám đối địch với anh Trần nữa.”
Trong lúc nhất thời, Hoàng Văn Khánh, Quế Khang và một số người đứng đầu của mười gia tộc lớn, nịnh hót, làm gì còn có dáng vẻ cao cao tại thượng ngày trước? Đám người ai cũng sợ nếu nói chậm sẽ bị Trần Gia Bảo ghi hận rồi dẫn tới họa sát thân cho cả gia tộc.
Đám người Bùi Tuệ Lâm, Thượng Tiếu Vi chỉ cảm thấy choáng váng, nếu không phải các cô tận mắt nhìn thấy, đánh chết các cô đều không tin, những người từng là lão đại trấn dữ một phương giờ lại có một mặt nịnh hót như vậy.