Vấn đề chính là tôi không hẹn trước, hơn nữa Ngụy Phong Lăng cũng không sắp xếp. Sai xót của chúng tôi không nên để cô gánh, bây giờ hiểu lầm đã được gỡ bỏ là tốt rồi. “
“Cảm ơn anh Trần.” Triệu Mỹ Lan trong lòng cảm động, ngẩng đầu, nhìn thấy nụ cười rực rỡ của Trần Gia Bảo, không khỏi sửng sốt, đột nhiên có cảm giác bị điện giật mà tê cứng trong tim.
Kiều Nhĩ Tình cười nói: “Anh Trần đúng thật là rộng lượng, Nhĩ Tình tôi càng thêm kính phục, đi thôi, tôi dẫn anh đi gặp chủ tịch Ngụy.”
“Được rồi.” Trần Gia Bảo gật đầu, và đi theo Kiều Nhĩ Tình vào thang máy.
Triệu Mỹ Lan nhìn bóng lưng Trần Gia Bảo rời đi, không biết nghĩ tới cái gì, khuôn mặt xinh xắn đột nhiên ửng hồng càng thêm quyến rũ, đáng yêu.
Nói tới Trần Gia Bảo và Kiều Nhĩ Tình bước vào thang máy chuyện dụng, và đột nhiên, một mùi thơm thoang thoảng tỏa ra từ Kiều Nhĩ Tình và tràn ngập toàn bộ thang máy.
“Anh Trần, sau khi anh gặp chủ chủ tịch Ngụy, tôi hy vọng anh không nói với anh ấy về việc tôi đã đến Thành phố Đặt Cược Đá ngày hôm qua, bởi vì hôm qua tôi đã lẻn ra ngoài trong giờ làm việc. Không tiện để cho chủ tịch Ngụy biết.”
Đột nhiên, Kiều Nhĩ Tình lên tiếng, đồng thời chớp mắt với Trần Gia Bảo, đầy vẻ nhanh nhẹn và dễ thương.
Trần Gia Bảo cười và nói: “Tất nhiên, nhiệm vụ của mỗi người đàn ông là giúp người đẹp giữ bí mật.”
Kiều Nhĩ Tình khẽ cười, nói: “Anh Trần thực sự rất biết cách nói chuyện. Không có gì lạ khi ngay cả chủ Ngụy Nhã Huyên cao quý cũng có tình cảm đặc biệt với anh Trần.”
Cô ấy trẻ như vậy đã có thể là thư ký của Ngụy Phong Lăng, tất nhiên phải có chỉ số thông minh cao.
Hôm qua nhìn thấy Ngụy Nhã Huyên chủ động đòi quà từ Trần Gia Bảo, và ánh mắt của Ngụy Nhã Huyên dành cho Trần Gia Bảo, tràn đầy một loại tình cảm đặc biệt khác tình bạn, cô ấy đã hơi hơi mường tượng ra rồi, có thể đoán ra được nhân tố quan trọng trong đó.
Trần Gia Bảo nhún vai, nói: “Một người đàn ông ưu tú luôn tràn đầy sức hấp dẫn.”
“Về điểm này, tôi rất đồng tình.” Kiều Nhĩ Tình che miệng khẽ cười.
Chẳng mấy chốc, thang máy đã đến tầng cao nhất, và ở đây là văn phòng của Ngụy Phong Lăng.
“Anh Trần, mời anh đi theo tôi.” Kiều Nhĩ Tình lập tức trấn tĩnh và đưa Trần Gia Bảo đến bên ngoài phòng làm việc của Ngụy Phong Lăng.
Cô ấy đang định gõ cửa, Trần Gia Bảo đã mở cửa bước vào, Kiều Nhĩ Tình không khỏi ngẩn ngơ.
Trần Gia Bảo bước vào, nhìn thấy văn phòng chiếm diện tích lớn, trang trí rất cao cấp và trang nhã, đúng là văn phòng của chủ tịch tập đoàn Lăng Ngụy, có phong cách riêng.
Là chủ nhân của văn phòng, Ngụy Phong Lăng đang đứng trước khung cửa sổ kiểu Pháp khổng lồ, hai tay đút túi, nhìn ra khung cảnh bên ngoài.
Anh ta nghe thấy động tĩnh liền xoay người, sau khi nhìn rõ người đến, khóe miệng cười nói: “Thì ra là Gia Bảo tới rồi. Vừa rồi tôi còn đang nghĩ đến anh. Tìm một chỗ ngồi trước đi, Nhĩ Tình, đi rót hai tách cà phê. “
“Vâng.” Kiều Nhĩ Tình ngay lập tức đáp lại và đồng thời đi ra ngoài.
Trần Gia Bảo thản nhiên đi tới phía sau bàn chủ tịch ngồi trên ghế văn phòng, cầm cây bút trên bàn nghịch ngợm, cười nói: “Nói đi, anh tìm tôi có chuyện gì?”
“Hôm nay tôi đã gặp Bùi Thanh Phong, anh ấy đến thành phố Thái Bình rồi.” Ngụy Phượng Linh đi thẳng vào vấn đề, mở miệng là một tin tức nặng trịch.
Vẻ mặt của Trần Gia Bảo vẫn không thay đổi, anh cười: “Anh ta nói gì?”
“Thế mà anh vẫn có thể cười, tôi gần như sắp chết vì phiền muộn rồi.” Ngụy Phong Lăng cười khổ một tiếng, rất nhanh nói hết với Trần Gia Bảo những gì đã nói chuyện với Bùi Thanh Phong.
Đột nhiên, cánh cửa văn phòng bị gõ, Kiều Nhĩ Tình bước vào với hai tách cà phê, cô ấy bị sốc khi nhìn thấy Trần Gia Bảo đang ngồi ở vị trí chủ tịch, theo trực giác đã hiểu hơn về mối quan hệ giữa Trần Gia Bảo và Ngụy Phong Lăng.
Tuy nhiên, bề ngoài cô ấy tỏ ra bình tĩnh, và sau khi đặt cà phê xuống, lại rút lui.
Ngụy Phong Lăng sau đó tiếp tục: “Anh yên tâm, tôi đã cử người trông trừng đường lên núi Ngọc Long, thậm trí đến cả đội vệ sinh của nhà họ Ngụy chúng tôi cũng đã điều động 5 thành viên. Nếu Bùi Thanh Phong thực sự muốn đặt một quả bom hẹn giờ, cũng không thể qua mắt chúng tôi. “