Đoạn Khánh Tân cười rồi nói: “Tôi có một người bạn, nghe nói thời gian gần đây anh ấy đến tỉnh Phú Thọ. Nhưng tôi lo với tính của anh ấy nhất định sẽ đắc tội với không ít người ở đây nên muốn tìm theo tới để xem có thể giúp được gì cho anh ấy không.”
Ở một nơi cách đó không xa, Liễu Ngọc Phi nghe thấy những gì Đoạn Khánh Tân nói không khỏi ngây người ra. Cô kề sát vào tai của Trần Gia Bảo rồi nói nhỏ: “Người mà cô ấy đang nói tới không phải chính là anh đấy chứ? Cô ấy đúng là thật lòng đối xử tốt với anh. Không ngờ vì anh mà không tiếc công sức chạy từ Hòa Bình tới Phú Thọ.
Nói xong, Liễu Ngọc Phi cũng cảm thấy trong lòng nổi cơn ghen.
Khuôn mặt của Trần Gia Bảo cũng vô cùng khó hiểu, nghe những gì Đoạn Khánh Tân nói thì hình như cô đang thực sự nói đến anh.
Hoàng Minh Diệu đứng ở bên cạnh vẫn tiếp tục cười nói: “Có thể làm cho cô Đoạn lo lắng nhất định người đó phải có quan hệ rất tốt với cô nhỉ?”
Khuôn mặt của Đoạn Khánh Tân hơi đỏ lên, cô mỉm cười: “Đúng vậy, anh ấy là một người bạn rất tốt của tôi.”
Liễu Ngọc Phi nghe thấy câu này không nhịn được lườm Trần Gia Bảo một cái, trong lòng càng cảm thấy ghen tức hơn.
Trong lòng Hoàng Minh Diệu cũng thầm cảm thán, người có thể khiến Đoạn Khánh Tân để tâm tới như vậy nhất định là một thanh niên tuấn tú, xuất thân từ một gia tộc lớn nào đó ở Yến Thành bởi vì người bình thường nhất định không thể có được cái phúc này.
Nhưng chuyện này không liên quan gì tới anh ta, chuyện quan trọng nhất bây giờ là mượn tay của Đoạn Khánh Tân để dằn mặt Trần Gia Bảo.
Nghĩ đến đây, khóe miệng của anh ta nở một nụ cười đắc ý. Anh ta tiếp tục nói: “Cô Diệp, ông Đoạn, hai người tới đây hôm nay thật trùng hợp. Hôm nay tôi cũng mời những người khác tới, đây cũng là một nhân vật làm mưa làm gió ở Phú Thọ trong quãng thời gian gần đây. Để tôi giới thiệu cho hai người biết!”
Một nhân vật làm mưa làm gió?
Đoạn Khánh Tân lập tức nghĩ trong lòng, không phải gần đây anh ấy cũng đang làm mưa làm gió ở Phú Thọ sao? Thật sự là anh ấy sao?
Nghĩ đến đây, hai mắt cô sáng lên, giọng nói mang theo vẻ mong chờ và hơi gấp gáp: “Được, anh mau đưa tôi đi gặp người đó.”
Hoàng Minh Diệu kinh ngạc, sao có vẻ Đoạn Khánh Tân còn sốt ruột hơn so với anh ta vậy?
Nhưng đây cũng là điều anh ta mong chờ nhìn thấy, anh ta đưa tay làm động tác mời, Đoạn Khánh Tân và Diệp Kính đi theo về phía Trần Gia Bảo.
Đám đôn ở hai bên tránh ra, ngay lập tức nhìn thấy bóng người của Trần Gia Bảo. Đoạn Khánh Tân cảm thấy rất bất ngờ, bước chân cũng vì thế mà nhanh hơn.
Hoàng Minh Diệu nhìn Trần Gia Bảo đầy khinh miệt nên không chú ý tới sự thay đổi của Đoạn Khánh Tân đang đi bên cạnh. Vừa đi anh ta còn châm chọc: “Nhân vật này thật sự không đơn giản. Thời gian ở Phú Thọ không dài nhưng đã làm mưa làm gió ở đây mấy lần, suýt chút nữa còn làm điên đảo cả tỉnh Phú Thọ. Nhưng anh ta quá kiêu ngạo, quá huênh hoang, còn dám thách thức cả nhà họ Hoàng chúng tôi. Cô Đoạn, có phải cô cảm thấy người như vậy rất ngu ngốc không?”
Lời của anh ta còn chưa nói xong thì bước chân của Đoạn Khánh Tân càng lúc càng nhanh. Cô đi vượt lên hẳn Hoàng Minh Diệu rồi vui mừng đi thẳng về phía Trần Gia Bảo.
Trần Gia Bảo cũng đứng dậy khỏi bàn ăn, khóe miệng anh nở một nụ cười ấm áp.
Hoàng Minh Diệu cũng ngây người ra, câu nói đang nói dở cũng bị ngừng lại, đột nhiên không hiểu vì sao trong lòng anh ta bắt đầu có một dự cảm không lành.