Mục lục
Cực Phẩm Thần Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 69



“Ngày hôm qua tôi bị bắt vào cục cảnh sát, chuyện này có phải cũng liên quan tới ông không?”



Trong chớp mắt Tưởng Đức Lâm lại giật mình, cái này là do nhóm cha chú của thành phố Hoà Bình, lập tức vội giải thích: “Cậu Trần, hiểu lầm rồi, đây chỉ là hiểu lầm thôi, đây đều là do Lý Đức Trung giở trò sau lưng…”



Sau khi Tưởng Đức Lâm kể đúng sự thật về kế hoạch của Lý Đức Trung ra, thì dè dặt nhìn về phía Trần Gia Bảo.



“Lý Đức Trung?” Trần Gia Bảo bỗng nhiên hiểu ra, lại đột nhiên nghĩ đến, đây không phải là tên đang theo đuổi vợ lớn lại bị mình đánh cho một trận hay sao? Không nghĩ tới hắn ta lại dám giở trò sau lưng.



Đôi mắt Trần Gia Bảo loé lên tia sắc bén.



Sau khi hẹn ngày mai sẽ tới đưa Cố Tinh Hoàn xong, Trần Gia Bảo lập tức chào tạm biệt rồi rời đi.



Do Hàn Đông Vy không có ở đây nên Tạ Hoàng Dương bảo Tạ Cẩm Tú đưa anh đi, hơn nữa Tạ Anh Dũng còn đặc biệt dặn đưa Trần Gia Bảo đến biệt thự ở ngoại ô vùng vịnh.



Dọc đường đi, Tạ Cẩm Tú vẫn đang suy nghĩ đến chuyện cá cược, sợ Trần Gia Bảo nói ra yêu cầu gì quá đáng nên tâm trạng vẫn không yên, luôn nhìn Trần Gia Bảo qua kính chiếu hậu.



Thế nhưng toàn bộ quá trình di chuyển Trần Gia Bảo đều nhắm mắt nghỉ ngơi, không nhìn cô một cái, điều này lại khiến cô cảm thấy có chút mất mát.



Đi được một nửa quãng đường, hình như Trần Gia Bảo phát hiện có vấn đề, đột nhiên mở mắt ra, cau mày nói: “Cô có vệ sĩ bảo vệ theo bên mình không?”



Tạ Cẩm Tú lắc đầu tỏ ý không có, có vẻ kiêu ngạo nói: “Ở thành phố Hoà Bình không có ai dám ra tay với người nhà họ Tạ, căn bản là không cần phải đưa vệ sĩ theo.”



Ánh mắt Trần Gia Bảo như đang suy nghĩ điều gì đó, bất thình lình nói: “Dừng xe.”



Tạ Cẩm Tú theo phản xạ thắng gấp, thiếu chút nữa là đầu đã đụng vào vô lăng, tức giận nói: “Anh bị điên à?”



“Cô ở đây chờ tôi đi”



Trần Gia Bảo trực tiếp mở cửa xe bước xuống, vừa mới đi được mấy bước thì đột nhiên Tạ Cẩm Tú lại cắn răng đuổi theo, hô lên: “Anh không thể nói cho tôi biết điều kiện đánh cược là gì sao?”



Trần Gia Bảo xoay người, nhìn thân thể hoạt bát yêu kiều của Tạ Cẩm Tú bị áo dài màu trắng xanh buộc quanh, đột nhiên miệng lại nở một nụ cười đểu, đi về phía cô, trong chốc lát đã tới bên cạnh Tạ Cẩm Tú, chóp mũi cũng có thể ngửi được hương thơm thanh nhã.



“Anh… Anh muốn làm gì?” Bỗng nhiên hơi thở của Tạ Cẩm Tú có hơi gấp gáp, chẳng lẽ là anh lại muốn mình?



Căng thẳng lại thêm ngượng ngùng, cô vô thức muốn quay về xe, nhưng ý nghĩ lại có chút thay đổi, vốn khi thua Trần Gia Bảo cô đã đồng ý một điều kiện với anh, nếu như hôn một cái thì cũng không phải là không chấp nhận được.



Tạ Cẩm Tú tôi đã nói thì sẽ làm!



Tạ Cẩm Tú căng thẳng nhắm hai mắt lại, giống như là đã coi thường cái chết, chỉ là gò má đỏ ửng lên, mí mắt hơi run, cũng có thể thấy được hồi hộp và ngượng ngùng trong lòng cô.



Một lúc sau, mọi thứ đều không giống như những hình ảnh mà Tạ Cẩm Tú đã tưởng tượng ra.



Trần Gia Bảo không hôn cô mà đưa tay ôm lấy cô, thổi một hơi bên tai cô, có vẻ cười trêu nói: “Đợi tôi nghĩ xong đã rồi tôi sẽ nói với cô, bây giờ cô ngoan ngoãn đợi tôi ở trong xe, không được đi ra ngoài, tôi sẽ trở về nhanh thôi.”



Lần đầu tiên Tạ Cẩm Tú thân mật với người khác giới như vậy, lỗ tai lại là nơi nhạy cảm của cô, bị Trần Gia Bảo thổi một luồng khí nóng nên cả người cô đều mềm nhũn, nếu không phải Trần Gia Bảo đang ôm cô thì chắc cô đã đứng không vững rồi.



Sau khi Trần Gia Bảo buông cô ra thì xoay người đi về phía trước, vừa lúc đó trời lại nổi mưa làm những hai mưa nhỏ lất phất rơi xuống.
Chương 70





Nhìn bóng lưng của Trần Gia Bảo, đôi mắt Tạ Cẩm Tú đầy vẻ phức tạp.





Trần Gia Bảo đi về trước một khoảng, đi lên một cây cầu đá, ở đây khá vắng vẻ, không có ai đi đường.





Đột nhiên ở cây cầu nhỏ đối diện có một người đàn ông mặc áo đen xuất hiện, đôi mắt cay nghiệt, cả người tản ra khí lạnh thấu xương, nhìn một cái cũng biết người tới không tốt lành gì.





“Hình như tôi không quen biết ông, tại sao ông phải theo dõi tôi.” Trần Gia Bảo đút hai tay vào túi, phong thái ung dung tự nhiên.





Trước khi lên xe của Tạ Cẩm Tú, anh đã phát hiện mình bị theo dõi, hơn nữa người nọ phát ra sát ý rất mạnh, thế nên Trần Gia Bảo mới cố ý xuống xe tìm một nơi vắng vẻ, chính là vì muốn dẫn rắn ra khỏi hang.





Xem ra người theo dõi mình chính là người đàn ông mặc áo đen này.





Người đàn ông áo đen lạnh lùng nói: “Cậu chỉ là một con sâu cái kiến thấp kém mà thôi, đương nhiên không thể nào biết tôi là ai, tôi đến từ nhà họ Triệu ở tỉnh thành, đối với cậu mà nói thì đây là một nơi sinh sống vô cùng rộng lớn.”





“Nhà họ Triệu ở tỉnh thành?”





Đây đã là lần thứ hai Trần Gia Bảo nghe tới nhà họ Triệu ở tỉnh thành.





Người đàn ông áo đen tiếp tục nói: “Là cậu cả nhà họ Triệu cử tôi đến âm thầm điều tra Tạ Cẩm Tú, bởi vì Tạ Cẩm Tú đã bị cậu cả nhà họ Triệu nhìn trúng, mà cậu cả nhà họ Triệu rất sạch sẽ, không thích người khác đụng vào người phụ nữ của cậu ấy, nếu cậu đã ôm Tạ Cẩm Tú vậy thì cậu chắc chắn phải chết!”





Người đàn ông móc ra một chuôi dao găm, thân dao rất hẹp nhưng rất sắc bén, phát ra sát khí nồng nặc.





Bầu không khí đông cứng lại, chỉ cầm chạm một cái sẽ bùng nổ.





Cùng lúc đó, ở phía sau một gốc cây cách đó không xa, một người phụ nữ đã có chồng có vẻ ngoài xinh đẹp, đôi mắt lộ ra vẻ khiếp sợ.





“Lại là ông ta, chuyện này phiền phức rồi.”





Cô tên là TôThu Uyên, được Tô Ánh Mai cử tới bảo vệ Trần Gia Bảo, bản thân đã đến “Hợp Khí trung kỳ” nên cũng có thể xem là cao thủ hiếm có.





Nhưng vào lúc này, tim cô như rơi xuống vực thẳm, bởi vì cô nhận ra, người đàn ông áo đen kia là Triệu Bá Thiên cao thủ của của nhà họ Triệu, nghe đâu đã đạt tới cảnh giới “Thông U sơ kỳ”, từng dựa vào đoản kiếm trong tay mà một mình chiến thắng mười bộ đội đặc chủng của tiểu đội mà không bị thương nên được gọi là “Triệu Vô Thương”.





Bây giờ Triệu Bá Thiên ra tay thì gần như việc Trần Gia Bảo phải chết là không thể nghi ngờ!





“Triệu Bá Thiên còn cao hơn mình một bậc, cứ coi như mình tới kéo dài thời gian của ông ta, có thể tạo ra một cơ hội cho Trần Gia Bảo trốn thoát thì chắc cũng chỉ có thể uổng công vô ích, lần này nên làm thế nào đây?” Trong lòng Tô Thu Uyên đầy cuống quít, thậm chí đôi mắt còn mang vẻ tuyệt vọng.





Trên cây cầu nhỏ, mưa vẫn rơi không ngừng, thậm chí ngày càng theo chiều hướng lớn hơn.





Trần Gia Bảo nhíu mày nói: “Ông chắc chắn có thể giết được tôi sao?”





“Bởi vì tôi muốn giết cậu, thế nên cậu chết là điều không thể nghi ngờ, nhớ lấy, tôi tên là Triệu Bá Thiên, cũng được gọi là Triệu Vô Thương.” Triệu Bá Thiên chậm rãi nói, trên người càng phát ra mùi sát ý nồng nặc.





Trần Gia Bảo nhún vai, nói: “Trời đã đổ cơn mưa, mẹ phải đi lấy chồng, ông muốn chết, vậy tôi không thể làm gì khác hơn là giúp ông đạt được mục đích.”





Trong mắt Triệu Bá Thiên lóe lên một tia khinh thường, bởi vì ông ta không hề cảm nhận được chút hơi thở nào của người luyện võ trên người Trần Gia Bảo.





Đối phó với người bình thường như vậy, một kiếm là có thể giết người trong chớp mắt.





Ông ta cầm kiếm, dậm chân nhảy lên, tốc độ bay rất nhanh, nước dưới chân bắn lên tung tóe.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK