Mục lục
Cực Phẩm Thần Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 574


Lục Vệ Đông mỉm cười, dường như phản ứng của mọi người đã sớm được ông ta đoán trước được, ông ta đắc ý vuốt chòm râu bạc, cao giọng nói: “Trần Gia Bảo, cậu nói cho mọi người một chút về chứng bệnh này đi.”


“Được.”


Trần Gia Bảo mỉm cười, đứng lên khỏi chỗ ngồi.


Nhất thời, ánh mắt của mọi người hoặc là khiếp sợ, hoặc kính nể, hoặc ghen ghét đồng loại tụ lại trên người của Trần Gia Bảo.


Tuy Trần Gia Bảo ngồi ở cuối cùng nhưng lúc này anh đã trở thành trung tâm của hội trường.


Trần Gia Bảo đứng lên, cười nói: “Phải nói là tôi khá may mắn nên đã từng được thấy một ca bệnh tương tự trong một quyển sách cổ, về ca bệnh cụ thể thì tạm không nói đến, căn cứ vào ghi chép trong sách cổ, trong lỗ mũi mọc thịt thừa là vì sự tích tụ của thức ăn trong dạ dày của bệnh nhân, dạ dày bốc khí nóng ngược lên làm đờm nóng chảy ngược ra, từ đó mọc ra các khối thịt thừa trong mũi.


Phương pháp điều trị cũng rất đơn giản, trong sách cổ từng dùng hàn the, phèn chua để tiêu trừ thịt thừa, hai vị thuốc này đều có màu trắng, cho nên tôi đoán là thuốc bột màu trắng được sử dụng trong bài thi chắc cũng là phèn chua và hàn the, Hội trưởng Lục, tôi nói có đúng không?”


Sau khi nói xong, Trần Gia Bảo rất tự nhiên ngồi xuống.


“Bác sỹ Trần nói rất đúng.”


Lục Vệ Đông cười nói: “Đáp án chính xác, đúng là hàn the và phèn chua, không thể không thừa nhận, bác sỹ Trần đã đọc qua rất nhiều sách vở, ngay cả loại bệnh nan y khó chữa cũng có thể đã đọc qua, thật hiếm có thật hiếm có.”


Dứt lời, Lục Vệ Đông dẫn đầu vỗ tay.


Mọi người sôi nổi bừng tỉnh đại ngộ, đồng thời trong lòng tràn đầy sự kính nể với Trần Gia Bảo, tiếp đó tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên trong hội trường.


Tuy Lục Tuyết Kha không vỗ tay nhưng trong lòng thì tràn đầy kinh ngạc và kính nể nói: “Hóa ra là có chuyện như vậy, nếu như Trần Gia Bảo không nói thì có lẽ cả đời tớ cũng không nghĩ ra được, thuốc bột màu trắng kia hóa ra là hàn ta và phèn chua.”


“Anh Trần rất thần kỳ, tớ nghĩ, tuy anh ấy còn trẻ nhưng trong giới Đông y anh ấy tuyệt đối có thể tự xưng là kiến thức rộng rãi.”


Hứa Mỹ Hòa cười nói, cô vô thức quay đầu nhìn Trần Gia Bảo, trong đôi mắt xinh đẹp có chứa một loại tình cảm khó nói.


Phía bên kia, Đoàn Hạo lần đầu tiên giành sự coi trọng cho Trần Gia Bảo.


“Hóa ra là hàn the và phèn chua, nếu như cho mình đủ thời gian thì có lẽ mình cũng nghĩ ra được, bây giờ lại khiến Trần Gia Bảo chiếm được tiếng tốt trước, thật là ghê tởm, cứ để Trần Gia Bảo được như ý một lúc đi, hai đề phía sau nhất định mình có thể nghĩ ra đáp án chính xác, quán quân cuối cùng nhất định là của mình!”


Đoàn Hạo nắm chặt tay cười nhạt, anh ta đột nhiên lớn tiếng nói: “Hội trưởng Lục, chứng bệnh nan y đầu tiên chúng tôi đã được được mở mang kiến thức rồi, chúng tôi còn đang đợi tiến hành vòng thi thứ hai đây, bây giờ xin nói luôn chứng bệnh nan y chứ hai đi.”


Mọi người lập tức nhớ đến chính sự, rối rít ngừng tiếng vỗ tay lại.


Tuy trong lòng Lục Vệ Đông không vui, nhưng cũng không câu giờ mà tiếp tục nói: “Được, tôi lập tức công bố đề thứ hai.”


Tinh thần mọi người lại chấn động, có chứng bệnh nan y ở đề thứ nhất làm ví dụ, bây giờ bọn họ thật sự tò mò chứng bệnh thứ hai sẽ khó đến mức nào chứ?


Trong hội trường yên lặng như tờ.


Chỉ nghe thấy Lục Vệ Đông cầm bài thi cao giọng đọc ra đề thứ hai.


Mọi người không khỏi kinh ngạc, ngay sau đó toàn trường ầm ầm sôi trào, tiếng nghị luận ầm ĩ.


“Bên cạnh còn có một ‘Bản thân’ khác, hơn nữa đi ăn đi ngủ còn đi theo? Sao tôi lại có cảm giác ‘Âm hồn không tan’ ấy nhỉ, cái này thực sự không phải chuyện kinh dị à?”


“Tuy nghe giống nhưng chắc chắn không phải rồi, nếu không thì mấy người Hội trưởng Lục cũng không cần phải viết ra ca bệnh chuyên môn này, theo tôi thấy thì nếu không phải chuyện kinh dị thì chắc chắn là bệnh nhân sinh ra ảo giác, trừ cái đó ra tuyệt đối không có khả năng thứ hai được.”


“Đùa cái gì chứ, nếu cái này thật sự là bệnh ảo giác, vậy anh giải thích thế nào về bệnh nhân thứ hai trong đó, con gái nhà Thái Ất chỉ nằm trong nhà cũng biết chuyện xảy ra cách đó mấy ki lô mét?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK