Đương nhiên, dựa vào những hiểu biết của cô ta với Bùi Tuệ Lâm cũng có thể loáng thoáng nhìn ra được Bùi Tuệ Lâm có một chút cảm tình mông lung với Trần Gia Bảo, nếu không thì cô ta cũng không chủ động kéo Bùi Tuệ Lâm vào chuyện này làm gì.
Nghe Lưu Vũ Tình nói xong, trong lòng Bùi Tuệ Lâm có chút dao động, nhưng cô ta không thể thừa nhận rằng bản thân mình thích Trần Gia Bảo, mà không ngừng nhủ trong lòng rằng mình làm như vậy hoàn toàn là để trả thù.
Bùi Tuệ Lâm đang định gật đầu đồng ý thì nghe tiếng gõ cửa bên ngoài, đồng thời là tiếng của Bùi Thanh Phong: “Tuệ Lâm, là anh đây.”
Bùi Tuệ Lâm và Lưu Vũ Tình cau mày cùng một lúc, tiếp theo sau đó Lưu Vũ Tình liền buông chiếc eo nhỏ nhắn của Bùi Tuệ Lâm ra, sửa sang lại chiếc váy.
Ngay sau đó, Bùi Thanh Phong đẩy cửa đi vào.
Khoé miệng anh ta đang mỉm cười, giữa hai đầu lông mày đầy khí phách tao nhã, dường như đã gặp phải chuyện vui rất to lớn.
Bùi Tuệ Lâm nhìn anh ta trong lòng đầy hờn giận, lúc này vẻ mặt cô không có chút vui vẻ gì dành cho anh ta, nói: “Anh cấm túc em ở đây bây giờ lại đến tìm em để làm gì?”
Bùi Thanh Phong cười nói: “Anh đến đây để thông báo cho em, từ bây giờ trở đi em được tự do đi lại rồi.”
“Thật không?” Mắt Bùi Tuệ Lâm sáng rỡ, huỷ bỏ lệnh cấm túc đồng nghĩa với việc cô có thể đi đến Yên Bái rồi, ngay lập tức cô ta và Lưu Vũ Tình nhìn nhau đều thấy được nét vui mừng trong mắt người kia.
Dường như Bùi Thanh Phong đã nhìn ra suy nghĩ của Bùi Tuệ Lâm, ánh mắt chợt sáng lên, hời hợt nói: “Bọn em định đi Yên Bái tìm Trần Gia Bảo đúng không? Anh khuyên bọn em không cần đi đâu, tránh lãng phí thời gian, vì Trần Gia Bảo đã đi đến núi Vân Hồ ở thành phố Hải Dương rồi.”
Nghe Bùi Thanh Phong nói ra suy nghĩ của mình, Bùi Tuệ Lâm hoảng sợ trong lòng, sau khi nghe xong nửa câu sau liền vô thức hỏi: “Trần Gia Bảo đến nói Vân Hồ để làm gì?”
Lưu Vũ Tình cũng tò mò như thế.”
Bùi Thanh Phong không trả lời câu hỏi đó: “Không chỉ Trần Gia Bảo đi núi Vân Hồ, mà cả ông Khang Trường Minh cũng đi.”
“Ông Khang cũng đi sao, lẽ nào… lẽ nào là vì đối phó với Trần Gia Bảo?” Bùi Tuệ Lâm lập tức kêu lên, Khang Trường Minh chính là tông sư cường giả hậu kỳ của nhà họ Bùi, thực lực dũng mãnh, có thể xem đây là trụ cột của sự tồn tại của nhà họ Bùi, thậm chí ngay cả ba của cô ta cũng vô cùng kính trọng ông Khang, bây giờ cả ông Khang và Trần Gia Bảo đều đang ở núi Vân Hồ, ngoài việc đối phó với Trần Gia Bảo ra cô ta thật sự không thể nghĩ ra được khả năng thứ hai.
Lưu Vũ Tình cũng bị sửng sốt, nhưng ngay sau đó cô ta liền thở phào, vẻ mặt vô cùng bình thản nói: “Tôi đã nhìn thấy sức mạnh của Trần Gia Bảo rồi, anh ấy từng một mình giết chết ba vị tông sư cường giả tại resort Sakura, sức mạnh của ông Khang tuy rất mạnh, nhưng tuyệt đối không phải là đối thủ của Trần Gia Bảo.”
Bùi Tuệ Lâm cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Bùi Thanh Phong tiếp tục cười nói: “Chỉ dựa vào sức mạnh của ông Khang quả thực không phải là đối thủ của Trần Gia Bảo, nhưng tiếc là ngoài nhà họ Nguỵ đã phản bội tỉnh Phú Thọ, nhà họ Tang đã từng bị Trần Gia Bảo chà đạp, và cả nhà họ Bạch không muốn ra mặt, còn có bảy gia tộc lớn khác bao gồm cả nhà họ Hoàng, tổng cộng mười mấy vị tông sư cường giả, tất cả đều được gửi đến núi Vân Hồ vây giết Trần Gia Bảo.”
Lời này vừa nói ra, Bùi Tuệ Lâm và Lưu Vũ Tình tái mặt sợ hãi kêu lên: “Nhiều tông sư vậy sao? Vậy… vậy há không phải Gia Bảo lành ít dữ nhiều hay sao?”
Hai người bọn họ sợ hãi tột độ, quên cả che giấu mà kêu lên “Gia Bảo”.
Nhưng ngay sau đó, dường như trong lòng Bùi Tuệ Lâm thấy may mắn nói: “Nhưng…nhưng mà Gia Bảo biết ‘Liệt Địa Kiếm’, đó là chiêu thức kiếm tiên, ngay cả các cường giả truyền kỳ cũng bị chém giết, dù cho có bị mười mấy vị tông sư vây giết, Gia Bảo dù không thể thắng, nhưng… nhưng trốn thoát thì không thành vấn đề.”