Trong lòng Đồng Nhất Nam âm thầm thề, nếu Trần Gia Bảo dám nhân cơ hội để Linh Lan làm người phụ nữ của anh, anh ta tuyệt đối phải tìm cơ hội đem Trần Gia Bảo chém thành trăm mảnh!
Trần Gia Bảo rất nghiêm túc nói: “Yêu cầu của tôi rất đơn giản, hy vọng nhà họ Văn có thể giúp tôi tìm một người, đây là thù lao mà tôi muốn, tôi tin rằng, với ảnh hưởng của nhà họ Văn ở tỉnh Trung Thiên, muốn tìm người hẳn là không phải rất khó khăn.”
Không cần phải nói, Trần Gia Bảo bảo nhà họ Văn hỗ trợ tìm kiếm người chính là Lưu Ly, anh vừa bước chân vào tỉnh Trung Thiên, nhân sinh không quen, ở tỉnh Trung Thiên lớn như vậy, muốn tìm được Lưu Ly vô cùng vì thế vớt kim trong đống cỏ không khác gì, mà biện pháp tốt nhất trước mắt chính là mượn lực lượng của nhà họ Văn.
Đám người Văn Trung Vạn và Văn Trung Minh hai mặt nhìn nhau, Trần Gia Bảo ngay cả bảy mươi triệu cũng không cần, chỉ vì tìm người? Cái này… Đây quả thực là vô cùng kỳ lạ.
Văn Linh Lan lập tức thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên phát hiện trong lòng dường như có chút mất mát, kỳ quái, Trần Gia Bảo không nhân cơ hội đưa ra yêu cầu bất chính, mình hẳn là cảm thấy vui vẻ mới đúng, tại sao phải mất mát?
Đồng Nhất Nam cũng thở phào nhẹ nhõm, cả nửa ngày, Trần Gia Bảo cũng không muốn Linh Lan làm người phụ nữ của anh, mẹ kiếp, mình coi như là uổng công làm kẻ hẹp hòi, chờ sau này có cơ hội, nhất định phải hung hăng dạy dỗ Trần Gia Bảo!
Lúc này, Văn Trung Minh bất đắc dĩ lắc đầu, không biết là tức giận hay buồn cười, nói: “Nếu Thần y Trần yêu cầu như vậy, vậy không thành vấn đề, mặc kệ Thần y Trần muốn tìm người là ai, nhà họ Văn chúng tôi tuyệt đối toàn lực giúp anh tìm kiếm, không để Thần y Trần thất vọng.”
“Được, lát nữa tôi nói đặc điểm của cô ta ra, các người cử người đi tìm là được.” Trần Gia Bảo rõ ràng tâm tình tốt hơn không ít, cười nói: “Kế tiếp, chúng ta có thể nói một chút về chuyện ông Văn trúng độc.”
Nghe Trần Gia Bảo nhắc tới chuyện quan trọng, sắc mặt mấy người chung quanh đều âm trầm.
Văn Trung Vạn chính sắc nói: “Đúng lúc, trong lòng tôi cũng xoay quanh mấy nghi hoặc không rõ ràng, hy vọng anh Trần có thể giải đáp giúp tôi.”
“Tôi đồng ý, kế tiếp điều tôi muốn nói là rất quan trọng, vì tương lai của nhà họ Văn các anh mà suy nghĩ, tôi hy vọng người không liên quan đến thì hãy rời đi.” Trần Gia Bảo đứng lên, nhìn quanh phòng khách một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Đồng Nhất Nam.
Đồng Nhất Nam đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo bừng bừng giận dữ: “Trần Gia Bảo, anh nói tôi không liên quan đến việc này sao?”
Trần Gia Bảo nhún nhún vai, nói: “Nội dung tiếp theo tôi muốn nói, chuyện liên quan đến sống chết của nhà họ Văn, vì lý do bảo mật, tôi cảm thấy người không liên quan nên rút lui cũng không phải là yêu cầu quá mức, hơn nữa tôi nhớ, hình như anh không có họ Văn chứ?”
Lúc trước Đồng Nhất Nam nhiều lần nhảy ra khiêu khích Trần Gia Bảo, tuy rằng Trần Gia Bảo địa vị cao, hoàn toàn không cần đem Đồng Nhất Nam để ở trong lòng, nhưng người bình thường còntức giận, huống chi là Trần Gia Bảo?
Cho nên Trần Gia Bảo nhân cơ hội này, cho Đồng Nhất Nam một chút bài học.
Văn Linh Lan lập tức phụ họa nói: “Đúng đúng, tôi có thể làm chứng, họ Đồng của anh không giống họ Văn, chính xác là không liên quan đến anh.”
Văn Trung Vạn và hai bố con Văn Trung Minh nhìn nhau, cuối cùng, vẫn là Văn Trung Vạn đưa ra quyết định, ho nhẹ hai tiếng, nói: “Nhất Nam, chuyện này dù sao cũng là chuyện quan trọng, nếu không… Nếu không anh nghe anh Trần trước, ở bên ngoài chờ một lát, chờ chúng tôi nói xong chuyện, anh lại vào?”
Sắc mặt Đồng Nhất Nam trong nháy mắt biến đổi lớn, ngay cả ông Văn cũng nói như vậy, anh ta lại tiếp tục kiên trì ở lại, vậy không khỏi quá vô duyên rồi.