“Tôn Chấn Bằng như tôi cũng có hiểu biết về bản thân mình, thử hỏi sau khi người bình thường như tôi lại có Truyền Quốc Ngọc Tỷ thì tôi có thể làm được gì? Bán nó cho Việt Nam được không? Tôi sợ không ai dám lấy củ khoai nóng hổi này, bán ra nước ngoài? Là con cháu của Vua Hùng, làm sao tôi có thể tự tay bán biểu tượng quyền lực đất nước Việt Nam ra nước ngoài rồi có thể sẽ bị người nước ngoài phá huỷ. Còn nếu tôi giữ lại làm của riêng, nhỡ may lộ ra ngoài, chẳng phải sẽ dẫn đến cái chết cho cả gia đình tôi không?”
“Vì vậy, tôi đã nghĩ nên đặt Truyền Quốc Ngọc Tỷ trở lại vị trí ban đầu, như thể tôi chưa từng thấy nó trước đây, đó cũng là cách thích hợp nhất.”
“Không, lúc đó ông vẫn có lựa chọn thích hợp nhất, đó là giao Truyền Quốc Ngọc Tỷ cho nhà nước.” Liễu Ngọc Phi nói thẳng. Cô ấy là đội trưởng đội tinh nhuệ của Cục An ninh Quốc gia cách đây không lâu, tất nhiên sẽ nghĩ giao cho chính phủ lần đầu tiên.
Tôn Trấn Bằng lắc đầu cười nói: “Cô Liễu, những người như chúng tôi, những kẻ trộm mộ sẽ không bao giờ trở thanh người sẵn sàng đối phó với nhà nước, và ngay cả khi Truyền Quốc Ngọc Tỷ thực sự được giao cho nhà nước, chẳng phải tôi đã bị lộ việc trộm mộ trong nhiều năm như vậy sao?”
Liễu Ngọc Phi nghe vậy cũng không nói nên lời.
Tôn Chấn Hoa nói tiếp: “Sau khi trở về từ ngôi mộ cổ đó, tôi đã rửa tay trong chậu vàng để thề không bao giờ đến mộ cổ đó nữa. Cô xem, tôi không phải lo lắng về ăn uống, bây giờ, con cháu cũng rất đông đủ, ở thành phố Thái Bình tôi cũng có chút danh tiếng, dù nhìn thế nào tôi cũng có thể được coi là người thành đạt, nhưng nếu tôi thực sự lấy đi Truyền Quốc Ngọc Tỷ, tôi còn có thể thể tiếp tục có tất cả những gì tôi có bây giờ không?”
“Vì vậy, bao năm qua cũng có nhiều lần, tôi vẫn thường dùng tiền của mình để làm từ thiện nhằm bù đắp tội lỗi mà tôi đã mắc phải trước khi xảy ra vụ trộm mộ. ”
Liễu Ngọc Phi im lặng và cô ta cũng phải thừa nhận rằng những gì Tôn Chấn Bằng nói không chỉ hợp lý mà còn mang tính triết lý rất cao.
Trần Gia Bảo sờ sờ lòng bàn tay, quay ra nói :” Ông Tôn biết những gì nên làm và những gì không nên làm. Đây mới là người có suy nghĩ tính toán cẩn thận, người dân ở thành phố Thái Bình đều nói rằng ông có tính khí kỳ dị, nhưng sau khi gặp gỡ, tôi mới phát hiện ra rằng ông Tôn là người hiểu đạo lý nhất, dường như lời đồn đại không nên tin. ”
Tôn Trấn Bằng cảm thấy những lời này của Trần Gia Bảo nghĩ đều là những lời ông ta muốn nói, ông ta vui vẻ hơn rất nhiều, cười nói:” Cái gì mà đạo lý, hợp lý, anh nói điều này là quá coi trọng tôi, cùng lắm tôi chỉ là sợ hãi nên không dám nhận lấy Truyền Quốc Ngọc Tỷ trong ngôi mộ cổ đó. ”
Trần Gia Bảo cũng cười: “Chúng tôi cũng nghe xong những chuyện đó của ông Tôn, bây giờ đến lượt chúng ta nói chuyện về vấn đề chính chứ?”
Tôn Chấn Bằng gật đầu và nói:” Anh muốn biết ai đã lấy trộm Truyền Quốc Ngọc Tỷ, phải không? Nếu là người khác, tôi nhất định sẽ không nói, nhưng cậu Trần rất có cảm tình với tôi, câu hỏi bất cứ điều gì thì tôi cũng sẽ nói cho cậu biết.”
“Hơn nửa tháng trước đột nhiên có một đội trộm mộ cướp đi Truyền Quốc Ngọc Tỷ, đội trộm mộ đó thuộc về một người tên là Liễu Đức Thắng. Về phần bọn họ tình cờ phát hiện ra Truyền Quốc Ngọc Tỷ thì còn có kế hoạch, hơn nữa Liễu Đức Thắng cũng không phải người đứng sau làm những việc đó, cho nên tôi không thể biết được.” Liễu Đức Thắng!
Trần Gia Bảo và Liễu Ngọc Phi đã ghi nhớ cái tên này.
Liễu Ngọc Phi tiếp tục hỏi: “Anh Tôn, anh có thể nói rõ hơn về Liễu Đức Thắng không?”
“Tôi e là không.” Tôn Trấn Bằng lắc đầu nói: “Liễu Đức Thắng có chút liên hệ với gia tộc họ Tôn của chúng tôi. Nói cho hai người biết tên anh ta là những gì tôi có thể làm. ĐƯợc rồi, tôi đã nói xong những gì tôi nên nói, bây giờ hai người nên rời đi.”
Ông ta kiên quyết, biểu hiện rõ ràng dáng vẻ tiễn khách.
Liễu Ngọc Phi thất vọng thở dài, sau đó cùng Trần Gia Bảo đứng lên.
“Cảm ơn vì thông tin mà ông Tôn cung cấp. Nếu như có cơ hội vào ngày hôm sau. Tôi sẽ tiếp tục đến thưởng thức trà này của ông Tôn.” Trần Gia Bảo mỉm cười rồi quay đi với Liễu Ngọc Phi.
“Bất cứ lúc nào tôi cũng chào đón.” Tôn Chấn Bằng đứng dậy, đưa hai người Trần Gia Bảo ra cửa, sau đó ra lệnh cho Tôn Trường Đông tiễn khách.
Tôn Trường Đông đáp lại rồi đi theo Trần Gia Bảo ra cổng, trong lòng anh ta không kìm được tò mò, nói: “Anh Trần, chuyến đi này anh có thu được gì không?”
Trần Gia Bảo gật đầu cười: “Thu hoạch được rất nhiều, còn nữa, thực sự cảm ơn anh Tôn đã dẫn đường.
Dù chỉ có một cái tên nhưng anh tin rằng với tầm ảnh hưởng của nhà họ Ngụy ở thành phố Thái Bình, anh ấy chắc chắn sẽ sớm tìm ra mọi thứ liên quan đến Liễu Đức Thắng.
Liễu Ngọc Phi cũng có ý nghĩ như vậy, đến tỉnh Hải Phòng mấy ngày, rốt cục cũng có được manh mối có ích, bây giờ bọn họ cách Truyền Quốc Ngọc Ấn còn gần một bước, trong lòng hưng phấn không thôi.