Tào Tuyết Nhi cũng vô cùng kinh ngạc, Trần Gia Bảo rõ ràng là biết vợ chồng cô ta quen biết với đội trưởng bảo vệ của nhà họ Ngụy, thế nhưng vẫn ăn nói một cách hống hách như thế này, hơn nữa còn dám gọi thẳng tên của cậu chủ Ngụy Phong Lăng, chẳng lẽ cậu thanh niên đứng trước mặt cũng là cậu chủ của một gia tộc lớn nào đó sao?
Nghĩ đến đây, trong lòng Tào Tuyết Nhi bỗng dâng lên một dự cảm chẳng lành, len lén muốn chuồn ra ngoài, gọi điện thoại cho đội trưởng bảo vệ của nhà họ Ngụy, kêu anh ta nhanh chóng đến đây.
Quách Thành Công thấy thái độ của Trần Gia Bảo thì cảm thấy buồn cười, nói: “Cậu cả của nhà họ Ngụy hiện nay là một trong những người có quyền thế mạnh nhất ở tỉnh Phú Thọ này, cậu Trần trong truyền thuyết là người đứng sau lưng cậu ấy, khiến cho nhà họ Hoàng, một dòng họ lớn của tỉnh Phú Thọ ngày trước còn phải cẩn thận mà phục vụ cho nhà họ Ngụy. Anh là ai mà dám liên tục gọi thẳng tên của cậu chủ Ngụy, anh có tin là nếu để cậu chủ Ngụy biết chuyện này thì anh có chết cũng không biết tại sao mình chết không hả.”
Trần Gia Bảo lắc đầu cười nhẹ, vẻ mặt khinh thường nói: “Đúng là tôi không tin thật, nếu Ngụy Phong Lăng đến đây, cậu ta cũng không dám hống hách như anh.”
“Ồ quao!” Một tràng âm thanh vang lên, đám người xung quanh lại bắt đầu nháo nhào, chuyện làm chấn động cả tỉnh Phú Thọ trong khoảng thời gian gần đây là cậu Trần trong truyền thuyết này đều chèn ép cả hai dòng họ lớn mạnh có tiếng là dòng họ Hoàng và dòng họ Hề.
Dĩ nhiên, cậu Trần cũng trở thành một nhân vật có tiếng tăm ở tỉnh Phú Thọ, rất nhiều dòng họ có thế lực đều muốn quỳ xuống van xin cậu Trần để lại cho họ đường sống.
Ngoài cậu Trần này ra, thì nhà họ Ngụy có quan hệ thân thiết với anh ta nhất cũng là một gia tộc mạnh, thậm chí đã âm thầm thế chỗ nhà họ Hoàng, trở thành dòng họ hùng mạnh nhất ở tỉnh Phú Thọ, danh tiếng cao vợi, có một không hai, đến nỗi bọn họ là người bản địa ở thành phố Vĩnh Kỳ này cũng cảm thấy có chút vinh dự.
Đúng như những gì Quách Thành Công đã nói, nếu như có ai dám bất kính với cậu cả Ngụy Phong Lăng, với quyền thế ngập trời của nhà họ Ngụy hiện giờ thì người đó chắc chắn sẽ chết vô cùng bi thảm.
Người thanh niên này kiêu căng như vậy, rốt cuộc là anh ta mạnh thật, hay chỉ là đang làm bộ làm tịch?
“Mày được lắm, ngay cả cậu cả Ngụy Phong Lăng cũng không để vào mắt, xem ra mày đang thật sự muốn tìm đường chết. Hôm nay thay mặt cho nhà họ Ngụy, tao sẽ dạy cho mày một bài học, để cho mày nếm thử mùi vị nắm đấm thép của tao sẽ như thế nào.”
Quách Thành Công hung tợn đe dọa, mạnh tay đấm vào đầu của Trần Gia Bảo.
Mọi người xung quanh đều hoảng hốt, không ngờ rằng Quách Thành Công một lời không hợp liền động thủ, nhìn nắm tay to như cái xoong của anh ta, chỉ sợ một cú đấm là có thể đánh người đến chấn động não.
Trần Gia Bỏ đứng yên tại chỗ, không tránh không né, dường như anh ta chưa kịp phản ứng lại.
Đường Thiên khiếp sợ, sợ Trần Gia Bảo vì mình mà bị thương, xém chút nữa đã thét chói tai.
Bên kia, Lục Bảo Ngọc lắc đầu cười khẽ, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường, với thực lực của Trần Gia Bảo bây giờ, ngay cả đại sư cũng có thể nghiền áp được huống chi là một người bình thường như Quách Thành Công. Anh ta vậy mà dám chủ động ra tay với Trần Gia Bảo, quả thực là đang tìm đường chết!
Quả nhiên, Trần Gia Bảo cũng lộ rõ vẻ khinh miệt. Tuy rằng cú đấm này của Quách Thành Công không yếu, nhưng trước mặt anh thì lại chậm chạp chẳng khác gì ốc sên.
Chờ đến khi nắm đấm của Quách Thành Công đến trước mặt, Trần Gia Bảo nhanh như chớp tát thẳng vào mặt anh ta chỉ nghe một tiếng “Bốp” vang lên, chỉ trong giây lát, Quách Thành Công ăn trọn một cái tát.
Quách Thành Công hét lớn, bị đánh bay ra ngoài, nặng nề ngã xuống mặt đất. Anh ta cảm thấy choáng váng, đầu óc xoay mòng mòng, trước mắt hiện lên một vòm sao. Mà đó là do Trần Gia Bảo đã thủ hạ lưu tình, nói cách khác, nếu anh dùng hết sức mạnh của “Bán bước Truyền kỳ” thì cũng đủ để khiến Quách Thành Công vỡ đầu.
Thế nhưng điều này đã đủ để khiến mọi người xung quanh kinh sợ, lúc nãy Trần Gia Bảo tát Quách Thành Công như thế nào, bọn họ có hơn chục đôi mắt ở đây mà cũng nhiều không rõ, khó trách tên nhóc kia lại nói chuyện kiêu ngạo như vậy, hóa ra là do thân thủ tốt.