Sắc mặt Vân Thành Hạo lại biến đổi, lơ đãng nhìn về phía Hồng Liên, chỉ thấy Hồng Liên nghe xong lời Trần Gia Bảo, cũng tươi cười ủng hộ, trong lòng vô cùng ảm đạm, hoàn toàn hiểu được, trong mắt Hồng Liên chỉ có Trần Gia Bảo mà thôi, ngay cả không khí anh ta cũng không được tính.
“Cảm ơn anh Trần khoan dung độ lượng.” Vân Bá Truyền cúi đầu, tiếp theo nói: “Chỉ là… Chỉ là anh Trần lúc trước đã nói qua, sẽ miễn cho nhà họ Vân 3.5 tỷ, như thế nào… Tại sao bây giờ nó đã trở lại 7 tỷ?”
“Cho nên, các ông cho rằng tôi phản bội phải không?” Trần Gia Bảo hỏi ngược lại.
Vân Bá Truyền cười hai tiếng, tuy rằng không thừa nhận, nhưng nhìn ý tứ của ông ta, hiển nhiên là cho rằng như vậy.
“Trần Gia Bảo tôi làm việc, luôn luôn nói đúng sự thật.” Trần Gia Bảo nhìn thấy Vân Bá Truyền lộ ra sắc mặt không cho là đúng, tiếp tục nói: “Tôi chính xác miễn cho các ông 3.5 tỷ, chỉ là các ông quên một chuyện, cuốn bí kíp ‘Cực Ý Tiên Quyết’, cộng thêm 3,5 tỷ, đây chỉ là tôi thay các ông ra tay giải quyết thù lao của Tống Văn Lâm, các ông sẽ không cho rằng, chỉ là như vậy, tôi sẽ buông tha cho các ông sao?”
Vân Bá Truyền sửng sốt, tiếp theo ánh sáng trong đầu chợt lóe, nhớ tới một chuyện, trên trán nhất thời toát ra mồ hôi lạnh.
“Trần Gia Bảo tôi luôn có ơn báo ơn, có oán báo oán, các anh lúc trước nghe theo sự sắp xếp của Vương Văn Long, khiêu khích tôi ra tay, khoản nợ này, tôi còn chưa tính cho các ông.” Ánh mắt Trần Gia Bảo lạnh thấu xương, nói: “Nhìn vào tình cảm các ông chiêu đãi Hồng Liên mấy ngày này, khoản nợ cũng không nhiều lắm, coi như các ông thêm 3.5 tỷ đi. Cho nên tổng cộng là 7 tỷ, cộng thêm cuốn bí kíp ‘Cực Ý Tiên Quyết’, chờ các ông mang tiền cùng với ‘cuốn bí kíp’ tới, ân ân oán oán giữa ông và tôi mới kết thúc.”
Những lời này hợp tình hợp lý, khoản nợ này cũng rõ ràng, ngay cả Vân Thành Hạo đối với Trần Gia Bảo cũng sinh lòng khó chịu, không nói nên lời.
“anh Trần ân oán rõ ràng, tôi vô cùng bội phục, xin anh đem số thẻ ngân hàng cho chúng tôi, tôi lập tức về nhà thay anh lấy cuốn bí kíp ‘Cực Ý Tiên Quyết’, cùng với chuyển tiền cho anh bây giờ.” Vân Bá Truyền thở dài một tiếng, nói xong, xoay người đi ra ngoài.
“Chờ đã.” Âm thanh Trần Gia Bảo lại vang lên phía sau ông ta.
“Trần… Anh Trần có căn dặn nào khác không?”
Vân Bá Truyền xoay người lại, trong lòng run lên, sợ Trần Gia Bảo lại đưa ra yêu cầu gì.
“Tôi cầm ‘Cực Ý Tiên Quyết’ của ông, cũng không thể để cho các ông chịu thiệt…” Trần Gia Bảo đưa tay chỉ về phía đám người Tống Văn Lâm, cười nói: “Bất kể là chết hay còn sống, ba người bọn họ thuộc về các ông, hãy đem bọn họ mang đi đi.”
Tống Văn Lâm chết thảm, Tống Thanh Bình trọng thương, hai chân Tống Minh Lập bị phế, ba đời nhà họ Tống người có năng lực nhất hoặc chết hoặc tàn tật, đã không có biện pháp sinh ra uy hiếp đối với nhà họ Vân, nếu Vân Bá Truyền lại đem Tống Thanh Bình đang trọng thương bắt trở về làm con tin, vậy Vân Bá Truyền có đủ lòng tin, để nhà họ Tống sau này thần phục đối với ông ta, thậm chí trực tiếp ở Quảng Nam để làm thuộc hạ!
Vân Bá Truyền mừng rỡ quay ra nhìn: “Cảm ơn anh Trần, cảm ơn anh Trần, anh Trần ân oán rõ ràng, Tôi vô cùng ngưỡng mộ!”
Lúc trước ông ta khen Trần Gia Bảo “ân oán rõ ràng”, ít nhiều còn có vài phần thành phần khen ngợi nịnh nọt, nhưng hiện tại lại khen ngợi Trần Gia Bảo, những lời này là thực sự nói ra từ trong tim.
Trần Gia Bảo cười nói: “Người khen ngợi tôi nhận lấy, đi đi, sớm mang ‘Cực Ý Tiên Quyết’ đến.”
“Được, tôi cam kết dùng tốc độ nhanh nhất, để cho ‘Cực Ý Tiên Quyết’ xuất hiện trước mắt anh Trần.” Vân Bá Truyền vội vàng đi ra ngoài, trong lòng vui vẻ không thôi, khoản giao dịch này, một chút cũng không thiệt thòi!
Không bao lâu, Vân Bá Truyền dẫn theo năm thủ hạ, vội vàng chạy về khách sạn Tụ Phúc Lâu, sắp xếp bọn họ cẩn thận đem đám người Tống Văn Lâm mang về, hơn nữa dặn dò bọn họ, nhớ không để cho người khác nhìn thấy, để tránh tin tức bị rò rỉ.
Tiếp theo, Vân Bá Truyền mới bước nhanh tới trước mặt Trần Gia Bảo, khẽ khom người, lấy ra một quyển sách lụa màu vàng, cung kính đưa cho Trần Gia Bảo, mang theo một tia nịnh nọt: “anh Trần, đây là ‘Cực Ý Tiên Quyết’ của nhà họ Vân chúng tôi, xin anh xem qua.”