“Nhưng chắc chắn ông sẽ không ngờ rằng Trần Gia Bảo được vào trong trận thi đấu chính thức như thế nào. Cháu có giác quan thứ sáu, chỉ vẻn vẹn biểu hiện ngày hôm nay của Trần Gia Bảo là anh ta sẽ tái thiết lập lịch sử giải thi đấu Đông Y cả nhà họ Vũ.” Vũ Nhuận Nguyệt nghĩ đến biểu hiện chống đối của Trần Gia Bảo mà vẫn vô cùng khiếp sợ.
“Trận đấu ngày hôm nay như thế nào?” Đầu tiên Vũ Vô Song hơi ngạc nhiên, ngay sau đó ông ta trở nên hứng thú.
Ngay lúc này, Vũ Nhuận Nguyệt đã kể hết đầu đuôi mọi việc về chuyện trọng trận đấu. Cuối cùng cô ta be trán bất lực nói: “Ông và Trần Gia Bảo đánh cược với nhau, cảm thấy Trần Gia Bảo không có cách nào để giành được giải quán quân trong giải thi đấu Đông Y và coi anh ta là con cá trong hồ, muốn để cho anh ta cắn câu ở lại núi Vụ Ẩn ba năm.”
“Nhưng bây giờ Trần Gia Bảo mới là người thật sự đi câu cá, còn người thật sự mắc câu lại là ông, dễ dàng lấy Vọng Ngọc Chi ra làm tiền đặt cược. Haiz, cháu luôn cảm thấy thời gian Vọng Ngọc Chi ở lại trên núi Vụ Ẩn không nhiều.”
“Ngay cả lão Giang cũng phải cúi đầu chịu thua? Y thuật của Trần Gia Bảo thật sự lợi hại như vậy sao?” Võ Vô Song rất kinh ngạc, cần câu cá trong tay lập tức buông lỏng rơi xuống mặt đất. Đúng lúc này có con cá đang cắn câu, nó lôi cái cần câu cá xuống mặt hồ khiến từng gợn sóng lăn tăn.
Vũ Nhuận Nguyệt gật đầu với vẻ rất nghiêm túc rồi nói: “Không chỉ như vậy, cháu cảm thấy không thể nhìn rõ y thuật của Trần Gia Bảo. Nếu như anh làm không tốt thì Trần Gia Bảo thật sự sẽ trở thành người khác họ đầu tiên giành giải quán quân của giải thi đấu Đông Y của nhà họ Vũ từ trước đến nay.”
Đột nhiên Vũ Vô Song đặt cái bình Tử Sa sang bên cạnh. Sau đó “phịch” một cái, ông ta lập tức đứng lên vội vội vàng vàng đi ra bên ngoài.
“Này? Ông định đi đâu vậy?”
“Ông đi tìm chú hai của cháu để bàn bạc về chuyện của Trần Gia Bảo. Cháu tự làm bữa trưa hôm nay đi, không cần đợi tôi đâu.” Sau khi nói xong, bóng dáng của Vũ Vô Song đã biến mất ở sân.
Vũ Nhuận Nguyệt lắc đầu, bùi ngùi nói: “Ngay cả ông nội cũng đang hoang mang bối rối. Trần Gia Bảo ơi là Trần Gia Bảo, cho dù cuối cùng anh có thật sự thua thì cũng có thể là thua trong quang vinh.”
Đến tối Vũ Hoàng Việt mang theo hai người đi ra bên ngoài “vườn Thiên Trúc” một lần nữa, cậu ta muốn xác nhận lại người bị cậu ta đánh một trận lần trước rốt cuộc có phải cũng tên là “Trần Gia Bảo” hay không.
Vũ Hoàng Việt dừng chân bên ngoài sân Thiên Trúc, phía sau còn có hai người đệ tử tài giỏi của “Thông U Hậu Kỳ”. Ánh trăng sáng trên bầu trời tóa ánh sáng trong trẻo chiếu xuống mặt đất, kéo bóng dáng của bọn họ dài hơn.
Lúc này Vũ Hoàng Việt nhìn căn phòng đang đèn điện sáng trưng ở trong sân, hai hàng lông mày nhíu lại hiện lên vẻ nghi ngờ.
“Theo như lời hai anh em Vũ Phạm và Vũ Lưu nói, bọn họ đã sắp xếp cho Trần Gia Bảo ở trong Thiên Trúc Viện. Lần trước khi tôi đến Thiên Trúc Viện có nhìn thấy gương mặt của người đó hoàn toàn không giống với cái người Trần Gia Bảo khiến tất cả mọi người kinh ngạc trong trận đấu ngày hôm nay, lẽ nào có hai người tên là “Trần Gia Bảo” ở trên núi Ẩn Vụ này?
Không, theo như lời Vũ Phạm nói y thuật của Trần Gia Bảo rất cao siêu, nếu như người ở trong Thiên Trúc Viện này cũng tên là Trần Gia bảo thì có lẽ anh ta được tiến vào trận đấu chính thức dễ như trở bàn tay rồi mới đúng. Nói như vậy, cái người Trần Gia Bảo mà tôi nhìn thấy ở Thiên Trúc Viện lần trước là giả. Mẹ nó!”
Trong lòng Vũ Hoàng Việt sục sôi ngọn lửa giận giữ, cậu ta vung tay lên nói: “Đi, đi vào trong đó cùng với tôi. Nếu như người sống ở trong Thiên Trúc Viện không phải là Trần Gia Bảo, vậy thì các anh đập anh ta một trận cho tôi, đánh chết anh ta thì thôi!”
“Vâng!”
Hai người ở phía sau lên tiếng đồng ý, sau đó đi theo Vũ Hoàng Việt vào trong Thiên Trúc Viện.