Cực Phẩm Thần Y - Chương 151
“Tôi xin lỗi vì thái độ không đúng của chồng tôi lúc nãy, mong rằng bác sĩ Trần sẽ không để tâm.” Liễu Như Ý trừng mắt nhìn Tần Quang Đại, rồi bà nói với Trần Gia Bảo.
Tần Quang Đại gãi gãi đầu, ông lúng túng nói: “Bác sĩ Trần, xin thứ lỗi.”
“Vẫn là bà Tần hiểu lý lẽ.” Trần Gia Bảo nói một tiếng, điều này khiến Tần Quang Đại đặc biệt xấu hổ, nhưng ông cũng không thể làm gì hơn.
Trần Gia Bảo vênh váo mà lần lượt gọi Liễu Như Ý và Tần Quang Đại đến bắt mạch, sau đó anh lập tức hiểu nguyên nhân khiến hai người không thể có con.
Tạ Anh Dũng lo lắng đứng bên cạnh quan sát, độ chính xác từ việc chẩn đoán và điều trị của Trần Gia Bảo liên quan trực tiếp đến công việc kinh doanh của ông, nên ông không thể không quan tâm.
“Bác sĩ Trần, tình huống thế nào?”
Sau khi bắt mạch xong, Tần Quang Đại căng thẳng hỏi.
Trần Gia Bảo hơi nhắm mắt lại để suy tư.
Tần Quang Đại nhìn vậy thì cảm thấy xấu hổ, nhưng ông cũng không dám quấy rầy suy nghĩ của Trần Gia Bảo, ông sốt ruột đến vò đầu bứt tai.
Tạ Anh Dũng thầm ngưỡng mộ trong lòng, quả nhiên là cậu Trần, ra tay là trúng ngay thế hệ thứ hai của nhà họ Tần, thủ đoạn thật là thâm sâu.
Một lúc sau, Trần Gia Bảo mở mắt ra rồi chậm rãi nói: “Có ba nguyên nhân.”
“Hả?” Tần Quang Đại sửng sốt, Trần Gia Bảo đang nói có ba nguyên nhân khiến vợ chồng họ hiếm muộn, anh cung kính nói: “Bác sĩ Trần, cậu nói đi.”
Trần Gia Bảo gật đầu, duỗi một ngón tay ra nói: “Trong sách có câu ‘có kinh nguyệt thì mới có thể có con’. Điều này có nghĩa là phụ nữ sinh ra là thể âm, vì vậy khí trong cơ thể người phụ nữ tương ứng với âm khí, nếu kinh nguyệt đến đúng hạn thì mới có thể sinh con thuận lợi được. Tuy nhiên, khi mới bắt mạch cho bà Tần thì tôi thấy mạch của bà có chút ứ động khiến kinh nguyệt không đều, tự nhiên ảnh hưởng đến khả năng sinh sản, đây là nguyên nhân đầu tiên, có thể điều trị bằng việc châm cứu, châm hai lần thì có thể chữa khỏi. “
Tần Quang Đại vốn kinh doanh dược phẩm nên ít nhiều cũng biết lý thuyết của Đông y, cho nên ông biết Trần Gia Bảo nói là đúng. Vì vậy ông ta lập tức kính cẩn hơn mà nói tiếp: “Bác sĩ Trần, cậu nói tiếp đi.”
“Ừm, nguyên nhân thứ hai…” Trần Gia Bảo duỗi hai ngón tay ra nói, “Ngoài việc bị tắc mạch, thể chất của bà Tần khiến bà ấy không thể thụ thai. Về chuyện này, tôi có một phương thuốc thích hợp mang lại hiệu quả cao, có thể trị được.”
Tần Quang Đại và Liễu Như Ý liếc mắt nhìn nhau, hai người đều nhìn thấy sự hưng phấn trong mắt của đối phương. Bọn họ tìm thuốc chữa trị mấy năm cũng không hiệu quả, bây giờ nghe Trần Gia Bảo nói có thể khỏi bệnh, trong lòng vui mừng không nói nên lời.
Tần Quang Đại hưng phấn nên ông vội hỏi: “Bác sĩ Trần, còn nguyên nhân thứ ba?”
Trần Gia Bảo nhìn Tần Quang Đại, cười tủm tỉm nói: “Nguyên nhân thứ ba nằm ở ông. Tôi trước đó có nói thận của ông yếu, lúc nãy mới bắt mạch cho ông thì tôi mới phát hiện ông quan hệ khá rất sớm, kết quả là mang bệnh vào người. Bởi vì quan hệ quá sớm nên khiến vóc dáng của ông không nở nang, tiền mất tật mang. Theo thuật ngữ y học hiện đại thì tỷ lệ sống lâu của ông không cao, tôi sẽ kê cho ông đơn thuốc cơ thể cường tráng hơn, gần như sẽ khỏi bệnh. Khoảng một tháng nữa là hai người có thể có thai như ý muốn. “
Tần Quang Đại sinh ra trong một gia đình giàu có, năm mười bốn tuổi đã có bạn gái rồi, bây giờ nghe Trần Gia Bảo bình luận điều này trước mặt mọi người thì sắc mặt ông đỏ bừng.
Liễu Như Ý tức giận trừng mắt nhìn chồng mình, sau đó trong lòng bà vẫn không giấu được sự vui mừng vì thế bà cũng bật cười theo.
Sau khi kết hôn với Tần Quang Đại, bụng của bà ấy chưa bao giờ lớn, không biết đã có biết bao nhiêu lời đồn thổi đến tai bà nữa. Bà đã chịu ấm ức rất nhiều năm, bây giờ hy vọng sắp thành hiện thực, bà càng biết ơn Trần Gia Bảo hơn!
“Cậu Trần, chỉ cần cậu có thể khiến tôi và Như Ý có một đứa con, tôi xin hứa, sau này Tần Quang Đại tôi nhất định sẽ dốc toàn bộ sức lực để báo đáp anh!” Tần Quang Đại nghiêm túc nói.
Tần Quang Đại hoàn toàn bị thuyết phục bởi tài hoa của Trần Gia Bảo, thậm chí ông còn gọi anh là “cậu Trần” thay vì “bác sĩ Trần”.
Tạ Anh Dũng trong lòng vui mừng khôn xiết, ông ta cảm thấy kế hoạch của mình đã thành công một nửa rồi.
Trần Gia Bảo thản nhiên mà cười: “Chỉ là vô sinh thôi, không phải bệnh nặng. Từ ‘bác sĩ thiên tài’ có hơi quá, nhưng tôi cảm thấy có một điều hơi kỳ lạ.
Trần Gia Bảo nói xong thì nhìn Tần Quang Đại bằng ánh mắt kỳ quái.
Tần Quang Đại vội hỏi: “Bác sĩ Trần, thân thể của tôi còn có chuyện gì không?”