Điều này ngay cả vẻ mặt của Tôn Khai Sơn cũng thay đổi hẳn, Trần Gia Bảo đúng là sư tử há miệng to mà. Tên nhóc trẻ tuổi này bụng không lớn mà miệng không nhỏ, nhà họ Sầm đắc tội với anh, chỉ e là khóc cũng không có chỗ mà khóc.
Lưu Ly thì nhếch miệng cười, cảm thấy rất thú vị. Cô ấy uống ly rượu, nhan sắc xinh đẹp hiện ra nét đỏ bừng, xinh tươi như hoa.
Vẻ mặt của Sầm Khiếu Uy vô cùng khó coi, vẻ mặt do dự xoắn cả lên, thấy Trần Gia Bảo vẫn tự mình uống rượu, anh ta nghiến răng và nói: “Nhà họ Sầm còn có hai công ty y dược. Theo báo tin tức, dù là ngàng công nghiệp trước kia, nếu tính toán sơ bộ thì trị giá 10500 – 14000 tỷ. Nếu anh Trần thấy thích thì tôi bằng lòng đem toàn bộ sản nghiệp này nhường cho anh Trần, chỉ mong anh Trần có thể tha cho nhà họ Sầm.”
Sau khi nói xong, Sầm Khiếu Uy tỏ ra đau lòng, kinh tế của tỉnh Trung Thiên phát triển vốn dĩ không được tốt, những công ty mà anh ta nói đã là sản nghiệp kiếm nhiều tiền nhất nhà họ Sầm, sao có thể cam tâm mà tặng người khác?
Nhưng vì để bảo vệ nhà họ Sầm, anh ta cũng đành nén đau thương đem dâng toàn bộ sản nghiệp này.
Trần Gia Bảo uống cạn ly rượu ấm và mỉm cười: “Nếu nhà họ Sầm đã thành tâm xin lỗi và bồi thường, vậy tôi đành miễn cưỡng nhận vậy.”
“Cảm ơn anh Trần nể mặt.” Sầm Khiếu Uy lau mồ hôi trên trán, trong lòng như sắp khóc thét, đem dâng toàn bộ sản nghiệp của mình, cuối cùng còn phải cảm ơn Trần Gia Bảo nể mặt nhận lấy. Xì, đây gọi là gì chứ? Nếu sớm biết đây là hậu quả thì ban đầu có đánh chết anh ta cũng sẽ không động tới Trần Gia Bảo.
Khoé miệng của Trần Gia Bảo giương lên ý cười. Mục đích anh tới tỉnh Trung Thiên đã hoàn toàn trọn vẹn, hơn nữa còn nhận được nhiều sản nghiệp ngoài mong đợi như vậy, lại có thể kiếm thêm không ít tiền, đã thật!
“Khoan đã.” Lưu Ly đột nhiên lên tiếng: “Nếu tôi không hiểu sai, bên trong sản nghiệp này chắc cũng có phần của tôi, tôi cũng có quyền… không sai chứ?”
“Đương nhiên.” Trần Gia Bảo gật đầu, nghiêm túc mà nói, trận quyết chiến này cũng có công lao của Lưu Ly. Nếu không có Lưu Ly thì anh đã sớm chết dưới tay của Sầm Kim Thượng rồi. Bây giờ nhà họ Sầm chuyển nhượng những sản nghiệp này, Lưu Ly vốn dĩ nên lấy phần chính.
Trong lòng của Trần Gia Bảo rất tò mò không biết Lưu Ly sẽ xử lý những sản nghiệp này như thế nào.
Tôn Khai Sơn không nói gì, ông ta ngẩng đầu uống ly rượu, trong lòng thì cười khẩy. Lưu Ly là người nghiên cứu Phật giáo, đối mặt với tài sản hơn 3500 tỷ, cũng tốn tâm tư, xem ra những người gọi là Phật tử này quả nhiên là người giả dối.
“Nếu là vậy, vậy thì cứ theo lời tôi nói mà làm đi.” Lưu Ly nghiêm mặt lên tiếng: “Hai trường tư, một trường đổi thành trường tiểu học Hy Vọng, một trường đổi thành trường trung học Hy Vọng, để trẻ em có điều kiện khó khăn nhận được nền giáo dục miễn phí. Tiền sách giáo khoa, học phí và các khoản phí khác, phí ăn ở… đều miễn phí, trong khi thức ăn ở căng tin lần lượt được cung cấp bởi ba công ty F&B đều miễn phí, anh thấy sao?”
Tôn Khai Sơn đơ ra, mới biết mình hiểu lầm Lưu Ly. Ông ta đặt ly rượu xuống, sự tôn kính trong lòng dành cho Lưu Ly càng tăng.
Trần Gia Bảo hơi bất ngờ lên tiếng: “Không thành vấn đề, 10 năm trồng cây, 100 năm trồng người, cung cấp giáp dục miễn phí cho trẻ em có điều kiện khó khăn mới có thể thay đổi số mệnh của bọn trẻ. Đây là công lao hiện tại, lợi ích cho muôn đời sau. Tôi không có lý do phản đối.”
Ánh mắt của Lưu Ly lộ ra vẻ tán thưởng, cô nói tiếp: “Ngoài ra, còn có tờ báo tin tức, tôi hy vọng có thể triển khai một chuyên mục quốc học miễn phí trực tuyến và ngoại tuyến, cung cấp chuyên môn về Nho thích đạo, Bách gia chư tử, kiến thức văn hoá truyền thống Nhị thập tứ sử được không?”
“Đương nhiên là được.” Trần Gia Bảo gật đầu đáp lại. Điều này đối với anh mà nói hoàn toàn là chuyện nhỏ.
Sự nể phục trong lòng của Tôn Khai Sơn cũng tăng lên 3 phần.