Sầm Giang Hải sắc mặt thay đổi nghiêm trọng, từ đáy lòng anh ta cảm nhận được sự uy hiếp của việc bị dọa giết.
Ngay lúc này, Sầm Bân Vĩ ở bên cạnh đột nhiên ra tay, đỡ lấy Trảm Nhân Kiếm cho Trần Gia Bảo, nhưng Sầm Bân Vĩ cũng bị đẩy lùi lại mấy bước.
Sầm Giang Hải thở phào nhẹ nhõm, cười to: “Trần Gia Bảo, mày không phải vừa nói kiếm này sẽ giết chết tao sao? Mày đã thất bại rồi, còn muốn giết tao, hãy đợi thêm trăm năm nữa đi!”
“Ồ? Thật sao?” Một nụ cười chế giễu xuất hiện trên khóe miệng Trần Gia Bảo.
“Đến lúc này rồi mày còn tạo dáng được sao, thật là nực cười…”
Lời nói chế giễu của Sầm Giang Hải còn chưa dứt, đột nhiên mặt anh đã biến sắc, một đạo kiếm quang màu đỏ xẹt qua xuyên thẳng qua tim anh ta.
Đáng ngạc nhiên hơn là từ phía sau anh ta, một Trảm Nhân Kiếm thứ ba xuất hiện và chém chết anh ta!
Sự việc diễn ra rất nhanh chóng. Thật sự ngoài sức tưởng tượng của tất cả mọi người xung quanh, ngay cả Vũ Lâm Giang và Vũ Vô Song cũng đều kinh ngạc đến mức không kịp phản ứng gì, mặt lộ ra vẻ khó tin, không ngờ Trần Gia Bảo lại còn có thể ngưng tụ ra Trảm Nhân Kiếm thứ ba.
“Cái này… cái này làm sao có thể…” Sầm Giang Hải mở to hai mắt, lộ ra vẻ ngoài ý muốn trước khi chết, máu chảy ròng ròng, lồng ngực bị máu nhuộm đỏ.
Trần Gia Bảo vẻ mặt lạnh lùng chỉ vào thanh kiếm và nói: “Ai nói với các anh rằng tôi chỉ có thể ngưng tụ hai thanh Trảm Nhân Kiếm? Tôi nghĩ nó có thể giết người đấy.”
Khi còn ở thành phố Minh Phong, Vân Bá Tuyền đã có thể sử dụng “cực ý tiên quyết” của mình cùng với tu luyện trong cảnh giới tông sư để ngưng tụ ra cú đấm thứ ba, huống chi là Truyền Kỳ Sơ Kỳ Trần Gia Bảo chứ?
Chỉ là Trảm Nhân Kiếm thứ ba luôn được Trần Gia Bảo sử dụng như một quân bài, không ai biết rằng thứ này có thể phát huy tác dụng thần kỳ vào thời khắc quan trọng và bất ngờ giết chết Sầm Giang Hải.
Sầm Giang Hải trừng lớn hai mắt, yết hầu trượt lên xuống mấy lần, miệng phát ra mấy tiếng khàn khàn như còn muốn nói cái gì.
Bỗng nhiên, khí thế cuồng bạo của Trảm Nhân Kiếm bùng nổ, máu tươi phun ra tung tóe, Sầm Giang Hải ngã xuống vũng máu, không còn hơi thở.
Mọi người xung quanh lúc này mới lấy lại tinh thần, toàn trường ồ lên, một cường giả truyền kỳ cứ như vậy chết trong tay Trần Gia Bảo, còn là cường giả truyền kỳ nhà họ Sầm, Trần Gia Bảo đúng là máy gặt “Cường giả tiền truyền kỳ ” mà. Nếu lần này Trần Gia Bảo thật sự có thể bình an rời khỏi núi Vụ Ẩn thì không thể nghi ngờ là sáng tạo một kỳ tích mới, hơn nữa còn là kỳ tích chưa từng có người đạt được, thậm chí sau này cũng không còn người nào có thể đạt tới!
Mà người chấn động nhất chính là Vũ Lâm Giang và Vũ Vô Song.
Bọn họ không thể ngờ được, Trần Gia Bảo còn có thể từ hư vô ngưng tụ ra một thanh Trảm Nhân Kiếm thứ ba. Năng lực này quá khó lường, khiến người khác khó lòng phòng bị, nếu vừa rồi Trần Gia Bảo nhằm vào hai người bọn họ thì bọn họ cũng chỉ có thể chết dưới kiếm kia.
Nghĩ đến đây, Vũ Lâm Giang và Vũ Vô Song chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh ướt đẫm toàn thân, càng nghĩ càng sợ hãi.
Giữa sân, Sầm Bân Vĩ vội vàng kiểm tra tình trạng của Sầm Giang Hải, hoàn toàn không dám tin, càng khong thể tin Sầm Giang Hải lại chết ở núi Vụ Ẩn như thế, chết trong tay một “con kiến” tu vi mới đạt Bán Bước Truyền Kỳ.
Nhưng sự thật xảy ra ngay trước mắt, anh ta muốn không tin cũng không được!
“Giang Hải, em sẽ báo thù cho anh!” Sầm Bân Vĩ bất chợt ngẩng phắt đầu lên, bi phẫn nhìn về phía Trần Gia Bảo, cắn răng nói: “Trần Gia Bảo, tao phải giết chết mày!”