Vừa dứt lời thì Vũ Vân Đình đột nhiên bật thân phóng lên, hai chân chạy băng băng về phía Trần Gia Bảo, hơn nữa tốc độ càng lúc càng nhanh, đám lá rụng dưới chân nhao nhao bay tán loạn sau người, giống như một con hổ dữ xuống núi, khí thế kinh người.
Trần Gia Bảo hít sâu một hơi, hai chân tách ra, hai tay vòng thành hình cầu, đứng yên tại chỗ, bất động như núi.
Lấy bất biến ứng vạn biến!
Vũ Vân Đình khinh miệt mà cười, ông ta đường đường là tuyệt đại cường giả cảnh giới truyền kỳ, vậy mà Trần Gia Bảo lại dám đứng bất động, thực sự là quá ngu xuẩn, thật tình là, dưới tình huống thực lực cách nhau quá xa, ông ta chỉ cần một cú đấm là có thể đánh Trần Gia Bảo dập thành từng mảnh vụn!
Ông ta muốn làm như thế và thực sự làm như vậy.
Lúc Vũ Vân Đình còn khoảng hai mét nữa là chạy đến được vị trí của Trần Gia Bảo thì đột nhiên hét lớn: “Chịu chết đi.” một nắm đấm vung về phía ngực Trần Gia Bảo.
Một cú đấm này chí ít đã dùng tới tám phần mười sức mạnh, vô cùng mạnh mẽ.
Dưới sự công kích mãnh liệt, đám lá cây xung quanh nơi Trần Gia Bảo đứng giống như gặp phải bão kích vậy ‘rào rào’ bay về phía sau, bụi đất bay tứ tung.
Ngay cả Trần Gia Bảo cũng bị quyền khí của Vũ Vân Đình làm đau rát hết cả mặt, hai mắt anh hơi híp lại chỉ chừa lại một khe hở nhỏ.
Vũ Vân Đình cười một cách đắc ý, quyền thế lại hung mãnh hơn mấy phần, dưới tình huống cảnh giới chênh lệch nhau quá xa, ông ta căn bản không cần bày chiêu trò gì, cũng không cần tính toán cứ trực tiếp dùng sức mạnh chèn ép là được!
Dùng sức mạnh phá khéo léo!
Ngay khoảng khắc nắm đấm của Vũ Vân Đình sắp đánh lên người Trần Gia Bảo, đột nhiên, hai tay Trần Gia Bảo giơ ra phía trước, nắm lấy nắm đấm của Vũ Vân Đình.
Trong ánh mắt Vũ Vân Đình hiện lên sự kinh miệt, ông đang chuẩn bị dùng một quyền đánh gãy hai cánh tay của Trần Gia Bảo thì đột nhiên ông cảm thấy một nguồn lực mạnh mẽ từ trong hai cánh tay của Trần Gia Bảo truyền đến, nội lực trong người ông ta bỗng chốc bị hút đi hơn nửa, ngay sau đó nắm đấm của ông bị Trần Gia Bảo nắm trong tay, đồng thời kéo người ông ta về phía Trần Gia Bảo.
“Chuyện… Chuyện gì thế này?” vẻ mặt Vũ Vân Đình hiện rõ sự hoảng sợ, chỉ có điều dù sao ông ta cũng là tuyệt đại cường giả thuộc cảnh giới ‘Truyền kỳ’,
tuy đây là lần đầu gặp phải tình huống như này nhưng ông ta đã nghĩ ra phương pháp đối phó ngay lập tức, ông ta đạp thật mạnh, dùng đầu gối đánh về phía bụng dưới của Trần Gia Bảo.
Khả năng phản xạ của Trần Gia Bảo cũng rất linh hoạt, bước chân lùi về sau tránh khỏi đòn công kích thấp của Vũ Vân Đình, bàn tay trái đang nắm lấy tay của Vũ Vân Đình vẫn không buông ra, anh dùng cánh tay phải còn lại đánh về phía đầu gối Vũ Vân Đình.
Vũ Vân Đình âm thầm nhíu mày, phương hướng tấn công của cái chân đang giơ trên không đột nhiên thay đổi đạp vào đầu gối của Trần Gia Bảo, cùng lúc đó bàn tay trái của ông ta khép chặt tựa như một lưỡi dao, chém về phía cổ tay phải của Trần Gia Bảo.
Tốc độ ra chiêu cực nhanh, không chút chần chừ, khiến người xem phải hoa cả mắt!
Trần Gia Bảo cũng không nhượng bộ chút nào, đôi chân thi triển Cửu Cung Bát Quái bộ, trong khoảng cách cực kỳ nhỏ nghiêng người né tránh, đòn công kích bằng chân phải của Vũ Vân Đình tạm thời thất bại.
Động tác của Trần Gia Bảo vẫn không ngừng, tay phải thu hồi lại nhưng nửa đường tay lại hóa thành kiếm quyết, chỉ về phía bụng dưới của Vũ Vân Đình từ xa, kiếm khí lóe ra ở phần đầu ngón tay!
Ngay sau đó, chỉ nghe ‘Vút’ một tiếng, một luồng kiếm khí sắc bén phóng thẳng về phía bụng dưới của Vũ Vân Đình.
“Ông nội cẩn thận…” Vũ Thanh Ninh sợ hãi hét lớn.