Vài giờ sau, Vũ Nhược Uyên lái xe đến thành phố Hạ Thiên, đi theo con đường đến vùng ngoại ô phía tây và đã đến điểm đến trong chuyến đi của Trần Gia Bảo – Nhà họ Ân .
Sau khi xuống xe, Trần Gia Bảo liếc mắt nhìn khu nhà họ Âm cách đó không xa, liền thấy khu vực này rộng lớn, lát gạch đỏ gạch đen, có một loại bùa cổ, phía trước cổng lớn Nhà họ Ân, có hai nhân viên mặc đồng phục bảo vệ, đều là cảnh giới Thông U sơ kỳ.
Trần Gia Bảo không khỏi thở dài trong lòng, khi còn ở thành phố Hòa Bình, “Thông U Kỳ” vốn đã được coi là một chuyên gia võ thuật, nhưng ở tỉnh Trung Thiên, cũng chỉ có thể ngước nhìn người ta mà thôi, cái danh “cái nôi đại võ thuật” của tỉnh Trung Thiên quả nhiên danh bất hư truyền.
“Tên của anh quá nổi tiếng ở tỉnh Trung Thiên. Để tránh rắc rối không đáng có, tốt hơn hết hãy lẻn vào trong vô thức và trực tiếp tìm gặp Ân Dương, chủ nhân nhà họ Ân?” Vũ Nhược Uyên bước đến chỗ Trần Gia Bảo, nếu để người khác biết Trần Gia Bảo đã đến nhà họ Ân, không cần nói cũng biết có thể gây một số rắc rối không cần thiết, thậm chí còn rò rỉ tin tức rằng Trần Gia Bảo đã tìm đến họ Ân, điều này chắc chắn sẽ rắc rối hơn.
“Điều đó không cần thiết, cũng chẳng tới nỗi không gặp được ai. Cứ đường đường chính chính mà đi vào.” Trần Gia Bảo nói, đi về phía khu nhà của Nhà họ Ân.
Vũ Nhược Uyên sửng sốt, hành vi của Trần Gia Bảo lại một lần nữa vượt quá dự tính của cô ta, cô ta cảm thấy bản thân không thể hiểu nổi Trần Gia Bảo.
Cô ta lắc đầu, nhanh chóng đi theo.
Rất nhanh, Trần Gia Bảo đã đến trước cổng nhà họ Ân.
“Mời anh dừng bước.” Một nhân viên bảo vệ nhìn Trần Gia Bảo và Vũ Nhược Uyên, cảm thấy rất kỳ quái và kinh ngạc: “Nhà họ Ân rất ít khi tiếp đãi khách. Hai vị có hẹn trước không?
“Không có.” Trần Gia Bảo lắc đầu nói: “Xin thông báo với họ, Trần Gia Bảo đến diện kiến Ân Dương chủ nhân của Nhà họ Ân.”
Bảo vệ nhíu mày, sao cái tên này quen thế? Hình như anh ta đã đã nghe qua ở đâu rồi…
Đột nhiên, biểu hiện của họ thay đổi đáng kể, và họ bị sốc: “Trần Gia Bảo? Anh chính là Trần Gia Bảo?”
Trần Gia Bảo nhún vai và nói: “Nếu anh đang nói về Trần Gia Bảo người chống lại nhà họ Sầm thì không sai, chính là tôi.”
Các nhân viên bảo vệ đã bị sốc, và cái bóng của cái cây nổi tiếng của mọi người. Kể từ những ngày đó, tên của Trần Gia Bảo có thể được mô tả như sấm sét ở tỉnh Trung Thiên.
Một nhân vật trong truyền thuyết như vậy đứng ở trước mặt họ, để cho hai nhân viên bảo vệ đều phải kinh ngạc.
“E hèm.” Trần Gia Bảo ho và nói một cách lịch sự sau khi thấy hai người họ im lặng: “Làm phiền giúp tôi thông báo một chút nhé.”
“Được… được, anh chờ một chút.”
Hai nhân viên bảo vệ thức dậy ngay lập tức, ngay cả vẻ mặt của họ cũng trở nên tôn trọng, và một trong số họ vội vã đi vào khu nhà.
Một tên bảo vệ ở lại chỗ này một mình, trong lòng không ngừng căng thẳng, thậm chí còn âm thầm suy đoán, Trần Gia Bảo sao lại đột nhiên hung ác như vậy tìm đến nhà họ Ân, chẳng lẽ Trần Gia Bảo cảm thấy đối phó với một mình nhà họ Sầm còn chưa đủ, còn muốn tìm nhà họ Ân gây chuyện?
Nhân viên bảo vệ càng nghĩ càng thấy đúng, trên trán ngay lập tức đổ mồ hôi lạnh.
Trần Gia Bảo ngược lại bình tĩnh đứng ở một bên, cũng không nghĩ tới anh chỉ đứng như vậy cũng gây áp lực lớn như vậy đối với tên bảo vệ.
Rất nhanh, trong khu nhà, một nhân viên bảo vệ dẫn theo một người đàn ông trung niên bước nhanh đến.