Nói cách khác, lý do khiến ông ta bước ra không chỉ là thỏa thuận ngoài miệng với Trần Gia Bảo lúc trước mà quan trọng hơn chính là do ông ta đã nhìn thấy thực lực mạnh mẽ của Trần Gia Bảo và Lưu Ly, điều này đã khiến ông ta vô cùng bất ngờ và có thêm hy vọng chiến thắng.
“Để ông già này xem nhà họ Sầm giỏi đến đâu!” Dù Ân Thập Phương tuổi đã cao nhưng ánh mắt của ông ta vẫn rất sắc bén, tỏa ra khí thế mạnh mẽ, bất ngờ tấn công về phía Sầm Kính Cung.
Sầm Kính Cung giật mình phản ứng lại, lập tức ra chiêu để đối phó với đối thủ.
Nhưng mà anh ta đã không còn ở trạng thái đỉnh cao nữa, hơn nữa là tinh thần của anh ta cũng đã kém đi, nên sức chiến đầu của anh ta cũng đã giảm sút, khi vừa mới chiến đấu anh ta đã rơi vào thế bị động, chỉ có thể cố gắng chống đỡ.
Vũ Vô Song và Phương Liên Uất liếc nhìn nhau, không hẹn mà cùng ra tay, lao về phía của Giang Hải Triều và Đoan Phi Ca.
Lập tức bốn người lao vào chiến đấu, tất cả bọn họ đều là cường giả của cảnh giới Truyền kỳ sơ kỳ, cho nên thực lực giữa họ không có sự chênh lệch nào về phương diện sức mạnh.
Nhưng mà bốn gia tộc lớn bao gồm Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ đều là các gia tộc có từ nghìn năm trước, có kiến thức võ học uyên thâm, Vũ Vô Song và Phương Liên Uất dựa vào việc mình có kĩ năng võ thuật tốt hơn nên đã sớm chế trụ được hai người Giang Hải Triều và Đoan Phi Ca.
Ở bên kia, Lưu Ly vẫn luôn chú ý đến Trần Gia Bảo ở bên này, nhìn thấy mối nguy của Trần Gia Bảo được giải quyết thì cô ấy mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, mắt cô ấy lóe lên tia sắc bén, chuyên tâm đối phó với Sầm Kim Thượng, ánh sáng lạnh tấn công giống như một đợt sóng biển mạnh mẽ, một lớp lại một lớp.
Sầm Kim Thượng khó có thể ngăn cản cô ấy lại, bị Lưu Ly đánh tới nỗi phải lùi liên tiếp về sau, ông ta không cam lòng gào thét!
“Tôi đã nói rồi, thực lực của ông chỉ khiến cho người khác thấy thất vọng thôi!”
Lưu Ly khẽ cười lạnh, tấn công càng thêm nhanh hơn, kiếm Hàn Sương tạo ra tiếng xé gió như tiếng ngâm của rồng, trong giây lát đã xuyên thủng lưỡi đao dày đặc của Sầm Kim Thượng, chém trúng vào cánh tay phải của ông ta khiến ông ta bị thương.
Chỉ một lúc sau, chỗ vết thương của ông ta tản khí lạnh ra xung quanh và mạnh mẽ xâm nhập vào kinh mạch trong cơ thể.
Sầm Kim Thượng rùng mình một cái, chỉ cảm thấy kinh mạch toàn thân vô cùng đau đớn, lạnh như băng. Ông ta hét lớn, vội vàng vận chuyển chân nguyên trong cơ thể, trên trán ông ta toát ra hơi nước li ti màu trắng giúp đẩy khí lạnh trong cơ thể ra ngoài.
Nhưng mà cũng vì vậy mà ông ta trở nên tiều tụy hơn, càng khó khăn hơn trong việc ngăn cản sức mạnh thanh kiếm của Lưu Ly.
Tất cả mọi người đều có thể nhìn ra việc Sầm Kim Thượng bị thua cũng chỉ là vấn đề sớm hay muộn thôi.
Trần Gia Bảo thu lại ánh mắt của mình, trong lòng cảm thấy yên tâm hơn nhiều, sau đó anh nhìn về phía Xà Dược Quang đang đứng một mình ở cách đó không xa, cắm Thất Tinh bảo kiếm trên mặt băng, nói: “Xem ra đối thủ của tôi chính là cậu!”
Sắc mặt của Xà Dược Quang hơi thay đổi, bên trong nội tâm thì sợ hãi nhưng bên ngoài vẫn tỏ vẻ là mình mạnh mẽ nói: “Trần Gia Bảo, cậu đừng có mà kiêu ngạo, căn cơ tu luyện của tôi tốt hơn so với cậu, mà hiện giờ cậu lại đang bị thương nặng, nếu như tôi thật sự muốn đánh thì cậu cũng không phải là đối thủ của tôi.”
“Nếu như cậu có thể tự lừa mình dối người để tăng thêm lòng dũng cảm thì tôi thấy việc này cũng không sao cả.” Trần Gia Bảo cười nhẹ, ánh mặt dần dần trở nên sắc bén, tay phải hình thành kiếm pháp, kiếm Vô Biên xuất hiện: “Vừa nãy các người vẫn luôn muốn truy sát tôi, bộ dáng lúc đó giống như rất thoải mái, hiện tại chúng ta hoán đổi thân phận, tôi muốn nhìn xem cậu có thể thoát khỏi thanh kiếm của tôi không!”