Trần Gia Bảo gật gật đầu, cười nói: “Ba chén rượu trắng, một ly đoạt mạng, một ly phế võ công, chỉ có một ly còn lại là có thể thắng, xác suất một phần ba này cũng đủ kích thích đó.
Kobayashi Shino liếc mắt nhìn Takashima Seira, cả hai đều nhìn thấy vẻ khiếp sợ trong mắt đối phương, một khi chọn sai một trong ba chén rượu trắng này thì hậu quả sẽ vô cùng thảm khốc, đến cả bọn họ ở bên cạnh nhìn thấy đều cảm thấy nguy hiểm muôn phần.
Ngay sau Kobayashi Shino liền hưng phấn đứng lên, lần “đặt cược tính mạng” này chỉ có thể dựa vào vận may, dựa vào tu vi cao thâm mà Trần Gia Bảo vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo thì lúc này cũng không có đất dụng võ, có thể nói Trần Gia Bảo đã bước một chân vào cửa âm phủ rồi.
Terai Chika đắc ý, cười cười nói: “Anh Trần là một thiếu niên anh tuấn, kiệt suất khó gặp cho nên Chika có thể cho anh Trần đây một cơ hội nữa, nếu anh Trần lo sợ thì bây giờ rời đi vẫn còn kịp, đương nhiên từ nay về sau anh Trần cũng không được nhúng tay vào chuyện ‘Ngọc tỷ Truyền Quốc’.
“Sợ ư?” Trần Gia Bảo lắc đầu cười nói: “Trong từ điển của Trần Gia Bảo tôi chưa từng xuất hiện chữ ‘sợ’, chỉ là mấy chén rượu độc mà thôi, tôi cũng không để vào trong mắt.”
Từ lâu bách độc đã không thể xâm nhập được vào anh, dù có là ‘U Minh Tán’ hay là ‘Thiên Mệnh Ma Nhụy’ mà người ta vẫn hay nói cũng không có một chút tác dụng nào đối với anh, cho nên vật cực độc ở trong mắt người khác thì đối với Trần Gia Bảo cũng không khác gì những gia vị bình thường cả.
Cho nên cái mà Terai Chika gọi là “đánh cược tính mạng” ngay từ đầu đã nhất định thất bại rồi.
“Anh Trần đây thật là can đảm, khí phách như vậy làm cho Chika bội phục.” Trong đôi mắt của Terai Chika hiện lên vẻ tán thường: “Một khi đã như vậy thì xin mời anh Trần bắt đầu đi.”
Trần Gia Bảo khẽ cười một tiếng, cũng không thèm nhìn tới tùy tiện cầm lấy một chén rượu đưa lên miệng.
Terai Chika liền cảm thấy hưng phấn, bới vì nếu chén rượu Trần Gia Bảo uống thật sự là ‘Thiên Mệnh Ma Nhụy’ thì chỉ cần Trần Gia Bảo uống xong thì tu vi của anh sẽ tiêu tan không còn, đến lúc đó Trần Gia Bảo sẽ là vật trong tay của cô ta.
Tuy rằng trong lòng Terai Chika rất kích động nhưng ngoài mặt lại cố gắng thể hiện như bình thường sợ bị Trần Gia Bảo nhìn ra điểm khác thường mà phát hiện ra chén rượu này có vấn đề.
Ngay lúc Trần Gia Bảo chuẩn bị uống ‘Thiên Mệnh Ma Nhụy’ trong lòng Terai Chika lại càng kích động, đột nhiên động tác uống rượu của Trần Gia Bảo ngừng lại, hơn nữa còn đặt lại chén rượu xuống bàn trà.
Terai Chika cảm thấy chán nản, chẳng lẽ cô ta khống chế biểu cảm không tốt nên bị Trần Gia Bảo phát hiện sao?
Terai Chika thu lại cảm xúc rồi mở miệng giễu cợt: “Sao nào, chuyện đến đường này rồi anh Trần rốt cuộc cũng biết sợ rồi sao?”
Kobayashi Shino cười nhạo, nói: “Xem ra lá gan này của anh cũng không thực sự là thấy chết không sờn nhỉ.”
“Trò khích tướng này của các người chẳng có tác dụng gì với tôi đâu.” Trần Gia Bảo nói: “Tôi chỉ cảm thấy ít nhất là trước khi tôi uống thì tôi phải thấy được Ngọc tỷ Truyền Quốc trước mới đúng, bằng không tôi cứ uống luôn như vậy thì có vẻ có hơi ngu ngốc rồi.”
Terai Chika lắc đầu chối từ, nói: “Nếu sau khi tôi lấy Ngọc tỷ Truyền Quốc ra, anh lại trực tiếp ra tay thì phải làm sao? Tu vi của anh quá cao rồi, ông Takashima cùng Kobayashi Shino có hợp sức lại cũng chưa chắc có thể chống cự nổi, cho nên để đảm bảo thì trước khi anh uống rượu, Chika tuyệt đối sẽ không lấy Ngọc tỷ Truyền Quốc ra đâu.”
“Anh Trần muốn giành được Ngọc tỷ Truyền Quốc thì chỉ có thể lựa chọn tin tưởng tôi, chỉ cần anh uống chén rượu cá cược này mà thắng thì Chika lập tức cung kính dâng lên Ngọc tỷ Truyền Quốc, còn chưa kể đến, dù cho anh có ra tay giết Chika thì anh cũng tuyệt đối sẽ không có lấy được Ngọc tỷ Truyền Quốc đâu.”
“Tôi không thể không thừa nhận rằng tuy cô không phải người trong võ đạo, nhưng cả người cô đều tràn ngập hơi thở nguy hiểm.” Trần Gia Bảo cũng không biết là tán thưởng hay đang thở dài, anh nói tiếp: “Thôi bỏ đi, xem ra hiện giờ tôi cũng chẳng còn lựa chọn nào khác nữa.”