Iga Tsuki ngạc nhiên, nói: “Cũng có lý, anh tiếp tục đi.”
“Ở Nhật Bản, người gây thù trút oán với Trần Gia Bảo tôi cũng có rất nhiều thế lực không nhỏ, nhưng đối với người không biết, chưa từng biết chút gì về tôi mà lại có thể ra lệnh cho cô tới đấy đối đầu với tôi, về điểm này tôi đã cân nhắc rất kỹ, nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ hoài thì chỉ có một khả năng đó là, người mà tôi đã vô tình đụng độ cách đây không lâu, Yumi Nagai. Trần Gia Bảo không hấp tấp, nhẹ nhàng uống một ngụm cà phê, đá lông nheo hỏi: “Tôi nói thế đúng chứ?”
Iga Tsuki hoàn toàn ngạc nhiên, một lúc sau, cô ấy vuốt ve lòng bàn tay của mình và thốt lên: “Lợi hại lợi hại, phân tích rất hay, thật sự rất tỉ mỉ kỹ càng, quả nhiên không hổ danh tài trí hơn người. Đến bây giờ tôi càng ngày càng cảm thấy phái Iga chúng tôi được hợp tác với anh chẳng khác gì cò con trông mẹ kiếm mồi.”
“Đó là lẽ đương nhiên! Anh rể thật sự là đỉnh của chóp!” Tần Thi Vân đắc ý cười, sau đó tiếp tục nói: “Yumi Nagai lại dám tìm người đến đối phó với anh rể, quả thật đáng gờm!”
“Anh ta là anh rể của cô sao?” Iga Tsuki quay lại nhìn Tần Thi Vân, cảm thấy không nói nên lời.
Không phải Trần Gia Bảo và Yumi Nagai đang tranh giành một người phụ nữ đó sao? Hơn nửa ngày rồi, hóa ra Tần Thi Vân lại chính là em vợ của Trần Gia Bảo, Yumi Nagai còn chưa điều tra rõ ràng đã cho người phái Iga đến đối phó với Trần Gia Bảo. Nếu không phải Tần Thi Vân nói ra những lời này thì e là Yumi Nagai đã cho phái Iga chúng tôi một phen khổ sở rồi!
“Đúng vậy, anh ấy là anh rể của tôi!” Tần Thi Vân ngẩng mặt lên khẳng định lại lần nữa, không mặt cô đỏ hồng đầy vẻ tự đắc.
May mắn thay, Iga Tsuki đã kịp thời nhìn về phía Trần Gia Bảo, đột nhiên cô ta trông thấy những biểu cảm không mấy tự nhiên của Tần Thi Vân.
Đột nhiên, chỉ nghe mấy lời nói tiếp sau đó của Trần Gia Bảo: “Trước đây cô đi tới quán cà phê, lúc trông thấy tôi, tôi liền có thể cảm nhận rõ được sự kinh ngạc của cô, điều này cho thấy rằng, trước đây tôi tới, cô hoàn toàn không biết rằng, người cô cần phải đối phó lại chính là tôi?”
Iga Tsuki gật đầu, đột nhiên từ từ nói: “Yumi Nagai chỉ nói với tôi đó là một người Việt Nam, chứ nếu biết là anh thì tôi đã cho người đánh ông ta nhừ tử rồi.”
Trần Gia Bảo di chuyển chiếc cốc cà phê, thích thú nói: “Thế cô nói xem, ông ta đã chỉ cho cô cách làm thế nào để đối phó với tôi?”
“Ông ta chỉ bảo tôi dạy dỗ anh…” Iga Tsuki đột nhiên sửng người, nhớ lại bộ dạng kỳ quái của Yumi Nagai và Morita Right bên ngoài cửa trước đó, cô lập tức ra lệnh cho ninja phái Iga đang đứng kế bên một câu: “Đi, bảo với Morita Right tới đây.”
Người đó chỉ đáp lại “Tuân lệnh” một câu rồi vội đi về phía cửa ra ngoài.
Lại nói lúc đó, ngay bên cửa, Nakamoto Chiri nhìn thấy Iga Tsuki đang trò chuyện với Trần Gia Bảo từ xa, liền lấy làm lạ nói: “Ông Morita Right, tại sao cô Iga Tsuki vẫn chưa ra tay?”
“Đánh… đánh không nổi.” Ông ta cười đáp.
“Gì cơ?” Nakamoto Chiri nghe không hiểu, đột nhiên có một Ninja phái Iga bước tới, nói với Morita Right: “Ông Morita Right, chủ nhân bảo ông qua đó.”
Morita Right hoảng hốt, chẳng lẽ chuyện ông ta nhận tiền của Yumi Nagai bị Iga Tsuki phát hiện rồi sao, liền vội vàng hỏi: “Thế cô ấy có bảo là có chuyện gì không?”
“Tôi cũng không biết, ông qua hỏi chủ nhân là sẽ rõ.”
“Được rồi.” Morita Right hít một hơi thật sâu, đứng dậy đi về phía trước.
Nakamoto Chiri ngồi tại chỗ, vẻ mặt càng thêm khó xử, mấy tên ninja này sao lại kỳ quái như vậy?
Sau khi Morita Right bước tới, ông ta sợ hãi liếc nhìn Trần Gia Bảo, sau đó hơi cúi xuống Iga Tsuki và hỏi: “Thưa cô, cô có việc gì giao phó?”
“Vừa rồi ở bên ngoài, ông và Yumi Nagai đã nói những gì?” Iga Tsuki vừa cầm cốc cà phê lên định uống, cô nhíu mày rồi lại đặt ngay chiếc cốc xuống, không đợi cho Morita Right nói, cô liền nói thêm: “Đừng nói với tôi chuyện làm lại kiếm cho Ninja, mấy chuyện nhỏ này không lừa được tôi đâu.”