Morita Right lắc đầu nói: “Tôi không hỏi, Yumi Nagai cũng không nói, dù sao đợi chúng tôi sang đó cũng có thể dạy dỗ tên đó một trận, cho nên có tên hay không không quan trọng.”
“Được rồi, tôi đi cùng mọi người.” Iga Tsuki đứng dậy, ánh mắt lộ vẻ hứng thú.
Morita Right và những người khác giật mình: “Thưa cô, cô cũng muốn đi sao?”
“Đương nhiên, làm sao có thể bỏ lỡ một chuyện thú vị như vậy?” Iga Tsuki mỉm cười, tự mình rót một ly rượu rồi uống một hơi, nói: “Đi thôi, đến thành phố Đông Đô!”
Vốn dĩ, theo tính cách của cô, cô không có hứng thú với việc dạy dỗ một người bình thường, nhưng cô vừa bị một người đàn ông Việt Nam là Trần Gia Bảo làm cho mất tự tin, bây giờ nghe được việc đi gây rắc rối cho người Việt Nam, trong lòng cảm thấy kích động.
“Vâng thưa cô.” Morita Right liên tục gật đầu, đi trước dẫn đường.
Khoảng cách từ thành phố Đại Lương đến thành phố Đông Đô không xa, Iga Tsuki lái chiếc xe yêu thích của mình, còn Morita Right thì đi chung xe với ba người, chưa đầy hai tiếng đồng hồ đã đến được thành phố Đông Đô, sau khi gọi điện Yumi Nagai xác nhận địa điểm gặp, họ đến thẳng Akihabara.
Yumi Nagai không dùng quan hệ gia đình mà cử người theo dõi Trần Gia Bảo, biết được lúc này Trần Gia Bảo và Tần Thi Vân đang uống cà phê ở Akihabara nên đã đưa cả ba người họ đến Akihabara chờ phái Iga đến.
Đột nhiên, cách đó không xa có hai chiếc xe dừng lại.
Sau khi họ nhìn thấy Iga Tsuki xuống xe, Yumi Nagai cho rằng mình đã nhìn nhầm, vội dụi dụi mắt, giữa đám đông tấp nập, người phụ nữ kia như hạc giữa bầy gà, dù là ngoại hình hay khí chất đều áp đảo quần chúng, mà ba người Morita Right cung kính theo sau.
Đây không phải là Iga Tsuki sao?
Yumi Nagai vội vàng bước lên, trong lòng vừa ngạc nhiên vừa thấy lạ, sao dạy dỗ một người Việt Nam bình thường mà ngay cả Iga Tsuki cũng đích thân đến?
Ba người Nakamoto Chiri nhìn đến ngây ra, cô ta thật xinh đẹp, không hề thua kém Tần Thi Vân chút nào!
“Tsuki, sao cô lại đến đây?” Yumi Nagai bước đến, nửa thật nửa đùa hỏi: “Lẽ nào nghe nói tôi gặp phiền phức nên cố ý đến giúp tôi à?”
Vẻ mặt Iga Tsuki lạnh lùng có chút chán ghét: “Đừng nhiều lời nữa, người Việt Nam mà anh nói đang ở đâu, đưa tôi đi gặp anh ta.”
“Được… đi theo tôi.” Yumi Nagai chỉ cảm thấy Iga Tsuki là một tòa núi băng, nhịn không được hắt hơi một cái, không dám nhiều lời, trực tiếp dẫn Iga Tsuki đến cách một tiệm cà phê khoảng một trăm mét, chỉ tay vào quán cà phê nói: “Bọn họ ngồi trong kia, lát nữa gặp tên nhãi kia thì nhờ cô đối phó rồi.”
Iga Tsuki gật đầu, đưa người vào quán.
Ngay khi Iga Tsuki và những người khác chuẩn bị bước vào quán cà phê, Yumi Nagai đột nhiên gọi lại: “Ông Morita, đợi một chút.”
Morita Right ngay lập tức dừng lại hỏi: “Cậu Nagai, còn chuyện gì nữa không?”
Iga Tsuki cũng quay lại nhìn Yumi Nagai.
Yumi Nagai cười nói: “Này, thức ra cũng không có gì quan trọng cả, chỉ là tôi chợt nhớ ra lần trước tôi nhờ ông đặt làm một bộ kiếm ninja phái Iga, tôi muốn hỏi lúc nào thì có thể làm xong.”
Morita Right ngạc nhiên nhưng cũng lập tức phản ứng lại, vỗ đùi cười nói: “Chuyện này ấy à, cậu không nói tôi cũng quên mất.”
Ánh mắt Iga Tsuki lóe lên một tia kỳ lạ, đột nhiên hừ một tiếng, đưa hai người phái Iga kia vào quán cà phê.