Thực tế là Trần Gia Bảo táo tợn ngỏ lời cầu hôn, Bạch Ngọc Thanh giả vờ nhận chiếc nhẫn của Trần Gia Bảo là vì kế hoạch lớn, không liên quan gì đến ý kiến của Bạch Hải Hồng, nhưng Bạch Hải Hồng cố tình nói như vậy để đỡ mất mặt, đồng thời tranh thủ giành lấy lợi ích lớn nhất.
Mắt Hề Vân Lâm sáng rỡ, lập tức nói: “Đúng, đúng vậy, nếu như Trần Gia Bảo không chữa được bệnh của ông, thì lời cầu hôn này cũng không tính!”
Bạch Ngọc Thanh không khỏi nhíu mày, bực bội cất tiếng: “Anh ấy cầu hôn con, có chấp nhận Trần Gia Bảo hay không, có tính hay là không nên do con quyết định. Con không muốn mọi người lấy chuyện hôn nhân của con ra làm điều kiện.”
Trần Gia Bảo nhẹ nhàng vỗ về bàn tay ngọc ngà của cô ta cười bảo: “Đừng lo, em đã đồng ý lời cầu hôn của anh, thì em chính là người phụ nữ của Trần Gia Bảo này. Anh sẽ không để vuột mất em khỏi lòng bàn tay. Về bệnh tình của ông nội thì em yên tâm. Chắc chắn anh sẽ chữa khỏi cho ông.”
Nghe lời tuyên bố chủ quyền đầy tự tin và ngông nghênh của Trần Gia Bảo với mình, trái tim của Bạch Ngọc Thanh đập rộn ràng, cô không thể phân biệt rõ được liệu Trần Gia Bảo đang nói thật hay đang diễn.
“Vậy chúng ta đi thôi nào.”
Bạch Hải Hồng làm động tác mời, rồi dẫn đường đi đến phòng ngủ ở phía sau, Hà Tử Lan cũng Hề Vân Lâm vội vàng đi theo.
Trần Gia Bảo sải sóng đôi cùng Bạch Ngọc Thanh.
Bước ra khỏi phòng khách suốt dọc theo hành lang bằng gỗ đỏ, Bạch Ngọc Thanh cố ý đi chậm lại, tránh xa Bạch Hải Hồng và những người khác, khoác tay Trần Gia Bảo và thì thầm vào tai anh: “Kế hoạch liên minh của chúng ta tối nay có thể thành công hay không phụ thuộc vào việc anh có thể chữa khỏi căn bệnh Alzheimer của ông tôi hay không. Tôi đã hy sinh lớn như vậy rồi. Nếu đến lúc đó mà anh hỏng việc thì vui lắm đấy. Tôi đoán chắc tôi sẽ phát điên mất.”
Tóm lại, đêm nay, vì hợp tác với Trần Gia Bảo nên Bạch Ngọc Thanh đã tổn thất lớn, không chỉ bị Trần Gia Bảo hôn mà cô ta còn trở thành vợ chưa cưới của Trần Gia Bảo, sau khi tin tức cô ta nhận lời cầu hôn đêm nay sẽ chắc chắn được tung ra, chắc chắn sẽ làm rung động tỉnh Phú Thọ, và cũng sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của cô ta.
“Đừng có lo.” Trần Gia Bảo cười tự tin nói: “Tôi, Trần Gia Bảo, đã nói được là làm được, chắc chắn tôi sẽ chữa khỏi bệnh cho ông Bạch.”
Khi còn ở tỉnh Hòa Bình, ông nội của Kiều Phượng Hoa cũng mắc bệnh Alzheimer, và đã được Trần Gia Bảo chữa khỏi nên anh rất tự tin.
Bạch Ngọc Thanh hiển nhiên cũng biết Trần Gia Bảo nói được là làm được, khẽ thở phào nhẹ nhõm, nói: “Em cũng hy vọng như vậy, nếu không thì đêm nay đúng là mất cả chì lẫn chài.”
Chốc lát đã đến một căn phòng ngủ yên tĩnh ở sân sau, Trần Gia Bảo nhìn thấy một cụ già tóc bạc phơ ngồi trên xe lăn, vẻ mặt ngây dại. Vẫn còn nước chảy ra từ khóe miệng. Đây là triệu chứng của bệnh Alzheimer, thường được gọi là “chứng mất trí tuổi già”.
Nhân viên y tế xinh đẹp bên cạnh nhanh chóng lấy khăn giấy lau sạch nước miếng cho ông cụ, sau đó kính cẩn cất tiếng chào Bạch Hải Hồng và những người khác: “Ông chủ, bà chủ lại tới thăm cụ đấy ạ?”
Nói dứt lời, cô ấy cảm thấy kỳ lạ, họ vừa mới tới thăm còn gì, sao bây giờ lại tới nữa? Ơ, người bên cạnh cô chủ là ai thế, trời ơi, cô chủ còn khoác tay anh ta thân mật nữa, không lẽ là bạn trai của cô ấy sao?
Nhân viên xinh đẹp cảm thấy chóng mặt.
“Tiểu Liên, cô vất vả quá.” Bạch Hải Hồng gật đầu coi như là lời chào, rồi quay sang Trần Gia Bảo nói: “Gia Bảo, cháu cũng thấy tình trạng của ông rồi đấy, cháu khám cho ông cụ trước đi đã, mong sao được như lời cháu nói, chữa khỏi được cho ông cụ. ”
“Được.” Trần Gia Bảo nhận lời, Bạch Ngọc Thanh thủ thỉ: “Cố lên, em tin anh.”
Trần Gia Bảo cười rạng rỡ, đi về phía ông Bạch.
Tiểu Liên ngạc nhiên: “Anh ta khám bệnh cho ông Bạch à? Trời ơi, tuổi còn trẻ như vậy hóa ra anh ta còn là bác sĩ, nhưng chẳng lẽ anh ta không biết là bệnh Alzheimer không chữa được sao?”
Với sự cổ vũ của Bạch Ngọc Thanh và ánh mắt ngạc nhiên của Tiểu Liên, Trần Gia Bảo bước đến bên chiếc xe lăn và ngồi xuống ghế bên cạnh, chuẩn bị bắt mạch cho ông Bạch.