Có điều cho dù như vậy, Trần Gia Bảo ở sự quấy nhiễu của Thiên Âm ngọc thiền, vẫn là chật vật không thôi, chân khí trong cơ thể lại càng hỗn loạn, khóe miệng chảy ra máu tươi.
Khương Ngọc, Hồng Yến Nhi cùng mọi người xung quanh căng thẳng không thôi, đều vì Trần Gia Bảo mà chảy mồ hôi.
“Xem ra không bao lâu nữa, Trần Gia Bảo sẽ bị bắt lại rồi.”
Người chủ trì trên đài, Vũ Hoàng Việt nhẹ nhàng thở dài, khóe miệng cũng lộ ra dáng cười.
Vũ Nhuận Nguyệt gật đầu, vẻ mặt phức tạp.
Tu vi Bán Bước Truyền Kỳ của Trần Gia Bảo, có thể dùng sức lực của bản thân, chống lại ba võ giả đứng đầu của đối phương, đặc biệt là trong đó còn có hai người là cường giả “Truyền Kỳ sơ kỳ”, cao hơn so với Trần Gia Bảo một đại cảnh giới, chiến tích lần này của Trần Gia Bảo, đã đủ để gây chấn động toàn trường.
Những người xung quanh ngơ ngác mà nhìn, đặc biệt là đám người Vũ Nhược Uyên, càng lộ ra vẻ mặt chấn động, cảm giác vô lực bị Trần Gia Bảo nghiền nát trong lòng càng mạnh mẽ.
Chỉ là khi trận chiến trên sân theo đó càng ngày càng kịch liệt, dưới ảnh hưởng của Thiên Âm ngọc thiền, Trần Gia Bảo cũng càng ngày càng lộ ra vẻ chật vật.
Bất kỳ ai cũng có thể nhìn ra, nếu như không có tình huống bất ngờ gì xảy ra, trong trận chiến này Trần Gia Bảo chắc chắn sẽ thua, đương nhiên, cho dù thua, cũng vẫn được xem là “Tuy bại mà vinh”, thậm chí Trần Gia Bảo vẫn sẽ được ghi vào trong lịch sử của núi Vụ Ẩn, dẫu sao không phải ai cũng có thể làm được điều này.
Trên đài chủ trì, Vũ Nhuận Nguyệt nhìn Trần Gia Bảo đang ở thế bất lợi, sắt mặt thay đổi không ngừng, cô ta hiểu sự lợi hại Thiên Âm ngọc thiền, đối với kinh mạch tu vi có thể gây tổn thương vĩnh viễn, có thể nói là vô cùng tàn bạo, nếu cứ còn tiếp tục như vậy, e rằng không bao lâu nữa, Trần Gia Bảo sẽ bị Thiên Âm ngọc thiền làm bị thương, gây ra nhiều tổn hại nghiêm trọng đến tu vi.
Đột nhiên, cô ta cắn răng, đi tới bên mép đài chủ trì, lớn tiếng nói: “Trần Gia Bảo, dù anh có lợi hại đến đâu cũng sẽ không phải là đối thủ của nhà họ Vũ núi Vụ Ẩn, anh vẫn nên sớm nhận thua đầu hàng đi, tôi lấy danh dự của mình bảo đảm, nhà họ Vũ tuyệt đối sẽ không làm tổn hại đến tính mạng của anh.”
Cô ta đường đường là cường giả cấp bậc Tông Sư, mặc dù cách xa, nhưng mà lời cô ta nói ra, vẫn được truyền khắp quảng trường.
Đám người Vũ Vô Song, Vũ Trầm Minh đồng loạt cau mày, bây giờ ưu thế của bọn họ đang dần dần mở rộng, lúc này Vũ Nhuận Nguyệt đột nhiên đứng lên thuyết phục Trần Gia Bảo đầu hàng, lẽ nào Vũ Nhuận Nguyệt có ấn tượng tốt đối với Trần Gia Bảo?
Một chiêu Trảm Nhân Kiếm của Trần Gia Bảo, buộc ba người kia phải thối lui, đồng thời lập tức nhảy về phía sau gần mười mét, ánh mắt lạnh băng nhìn về phía Vũ Nhuận Nguyệt, lau sạch vết máu tươi bên khóe miệng, cương quyết nói: “Thật nực cười, danh dự nhà họ Vũ các người, trong mắt tôi sớm đã rách nát, bây giờ cô lấy danh dự ra đảm bảo, cô cảm thấy tôi sẽ tin lời cô sao?”
Vẻ mặt Vũ Nhuận Nguyệt thoáng chốc trắng bệch, mở miệng, nhưng nhất thời không biết phải nên nói cái gì, nhà họ Vũ nói một đường làm một nẻo lại bày ra vẻ hùng hổ dọa người, ngay cả bản thân cô ta cũng không ưa, càng huống chi là Trần Gia Bảo người bị nhà họ Vũ nhiều lần nhắm vào?
Trần Gia Bảo tiếp tục chế nhạo và lớn tiếng nói: “Muốn Thiên Hành Cửu Châm và sở học vũ kỹ của tôi, vậy thì phải dựa vào bản lĩnh mà đến cướp đoạt, nhưng mà muốn bảo Trần Gia Bảo này nhận thua đầu hàng, chủ động dâng ra thì tuyệt đối không thể nào, càng đừng nói đến nhà họ Vũ các người hèn hạ như vậy, Trần Gia Bảo kiêu ngạo lẫm liệt này, sao có thể quỳ gối trước các người?”
Sắc mặt Vũ Nhuận Nguyệt càng thêm tái nhợt, Trần Gia Bảo nói ra những lời này, cùng với nhà họ Vũ đối địch đã không thể nào cứu vãn nữa rồi, cho dù cô ta có muốn đứng ra giúp đỡ Trần Gia Bảo, cũng không thể nào làm được nữa rồi.
Vẻ mặt Vũ Hoàng Việt giận dữ, nổi giận đùng đùng, lớn tiếng nói: “Chị tôi rõ ràng là vì muốn tốt cho anh, anh vậy mà lại còn không biết cảm kích, thật sự không biết điều!”
Tiếc rằng tu vi của cậu ta không đủ, bởi vì khoảng cách quá xa, nên Trần Gia Bảo căn bản không hề nghe được những gì cậu ta nói.