Mục lục
Cực Phẩm Thần Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 937


Lập tức, một tiếng “rắc” vang lên, Ưng Kiến Hoa hét lớn lên một tiếng rồi bay về phía sau, phun ra một ngụm máu tươi và ngã mạnh xuống đất. Không chỉ cổ tay của ông ta bị gãy mà ông ta cũng bị trọng thương, hôn mê bất tỉnh.


“Thần quyền ngũ sắc chẳng qua cũng chỉ có thế.” Lưu Ly nói: “Bây giờ các người chỉ có thể sáu chọi một thôi.”


Bọn người Tô Nguyên Hùng ai nấy đều thấy kinh ngạc.


Việc hạ gục Ưng Kiến Hoa chỉ với một chiêu rõ ràng là còn sốc hơn cả lúc Tô Nguyên Hùng hạ gục Abbott chỉ trong tích tắc.


Dù sao thì Tô Nguyên Hùng cũng đã là “bán bộ truyền kỳ” danh chấn thiên hạ còn trong lòng mọi người thì Lưu Ly chẳng qua cũng chỉ là một cô gái yếu đuối, dù có lợi hại thì cũng không thể lợi hại tới đâu. Nào ngờ Lưu Ly vừa ra tay thì đã thể hiện ra thực lực có thể đè bẹp hết số đông những người ở đó, sự trái ngược lớn như thế càng làm cho người ta cảm thấy kinh ngạc hơn.


“Thần thái dương” Abbott trợn tròn hai mắt, đến cả nỗi đau trên cơ thể cũng tạm thời quên mất, trong lòng anh ta tràn đầy sự kinh ngạc đến tột độ. Anh ta thầm nghĩ, đệch, không ngờ cô ấy lại lợi hại như thế, vậy mà trước đó mình còn không biết xấu hổ, lớn giọng xem cô ấy như vật nằm trong túi, nếu thật sự chọc cô ấy tức lên thì e là chỉ với một chiêu thì bản thân chắc không chỉ bị phế một cánh tay mà thậm chí đến cả cái mạng nhỏ có thể bảo toàn được hay không cũng còn là một điều khó nói.


Abbott nghĩ đến đây thôi thì đã thấy sợ hãi và cũng bất giác có cảm giác trước đây mình đúng là ếch ngồi đáy giếng, mẹ nó, ở trong một cốc núi nhỏ xíu mà lại gặp được nhiều cao thủ siêu cấp như thế, Việt Nam thật là quá đáng sợ, tôi thề với thượng đế, nếu lần này tôi có thể giữ được cái mạng nhỏ này thì sau này có đánh chết tôi cũng không dám bước chân đến Việt Nam nửa bước.


Ngụy Nhã Huyên và Hoàng Thiên Hạnh cũng kinh ngạc đến há hốc mồm nhưng sau đó thì lại trở nên vô cùng phấn khích.


Thần sắc của Tô Nguyên Hùng lần đầu tiên trở nên nặng trĩu, cặp mắt tinh tường như hổ của ông ta nhìn Lưu Ly với vẻ thăm dò nhưng lại không sao nhìn thấu được thực lực của cô ấy. Nhưng điều ông ta có thể chắc chắn đó là thực lực mà Lưu Ly bộc lộ ra khi chớp mắt hạ gục Ưng Kiến Hoa lúc nãy đã đạt đến cảnh giới “bán bộ truyền kỳ”, ông ta không kiềm được nên hỏi: “Thực lực của cô không tồi, lẽ nào cô cũng là “bán bộ truyền kỳ” sao?”


Bán bộ truyền kỳ?


Tim của bọn người Lục Đình Nhân lập tức đập lên “thình thịch”. Mặc dù họ đã đoán ra được Lưu Ly đã đạt đến cảnh giới “bán bộ truyền kỳ” nhưng sau khi nghe Tô Nguyên Hùng nói ra thì ai nấy vẫn cứ cảm thấy kinh ngạc.


“Bán bộ truyền kỳ?” Ánh mắt Lưu Ly thoáng vẻ giễu cợt, cô ấy nói: “Ông không có tư cách biết được cảnh giới của tôi.”


“Ngông cuồng!” Tô Nguyên Hùng nhíu mày và nói: “Cô là người đầu tiên dám nói chuyện như thế trước mặt tôi, nếu như cô đã muốn chết thì tôi sẽ cho cô được toại nguyện!”


Tô Nguyên Hùng nói xong thì vung tay, bọn người Lục Đình Nhân lập tức hiểu ý, tất cả chia nhau ra, đứng hết cả lên, lấy Tô Nguyên Hùng làm tâm, cách ra chưa đến mười mét , tạo thành một nửa hình tròn có phạm vi rất rộng và bao vây lấy Lưu Ly.


Không khí ở hiện trường đột nhiên trở nên căng thẳng, sát khí nồng nặc như vật chất thật. Ba người Ngụy Nhã Huyên, Hoàng Thiên Hạnh cũng như Thắng Mộng Việt đều bị không khí ở đó đè nén đến mức phải hít thở một cách nặng nề, đầu óc cũng xoay chong chóng.


Yên Tử sặc mùi chết chóc!


Có vẻ như một trận chiến khốc liệt đang sắp sửa diễn ra.


“Đợi đã!”


Đột nhiên một giọng nói cao và trong vang lên phá tan bầu không khí đó.


Tô Nguyên Hùng quay đầu nhìn sang Trần Gia Bảo với ánh mắt kinh miệt và nói: “Sao hả, cậu lo cô ta bị thương nên định cùng cô ta ra tay sao?”


Lưu Ly cũng tưởng Trần Gia Bảo định nhúng tay vào nên lạnh lùng nói: “Đây là trận chiến thuộc về tôi!”


Giọng nói lạnh lùng, không cho phép nghi ngờ.


Trần Gia Bảo mỉm cười và nói: “Đừng hiểu nhầm, các người hãy đợi một lát trước.”


Trần Gia Bảo nói xong thì quay người đi vào trong túp lều cỏ. Một lúc sau, anh cầm theo một cái bọc màu xanh da trời đi ra, đến trước mặt Lưu Ly, mỉm cười và nói: “Đây là quà tôi tặng cho cô, hi vọng cô sẽ thích.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK