Đột nhiên, Inanabe Miyoshi phản ứng lại, cô ta sợ hãi hét lên và đột nhiên ngã xuống đất.
May mắn thay, nơi Akemi Kawamoto sống tương đối xa, nếu không, một mình cô la hét cũng sẽ thu hút rất nhiều người đến đây.
Trần Gia Bảo bước đến chỗ xác của Akemi Kawamoto và đá cái xác vào cái hố lớn mà anh đã đào trước đó.
“Ông ta cũng đã nguyền rủa anh không chết không được luân hồi, anh còn muốn chôn cất cho ông ta à?”
Vũ Nhược Uyên trợn mắt nói: “Tôi thật sự không ngờ được rằng anh lại tốt bụng đến vậy.”
“Dù sao ông ta cũng là người mạnh thứ ba trong danh sách võ lâm, tuy rằng ông ta hành động không biết xấu hổ, tuy nhiên sau khi chết vẫn nên để lại cho ông ta một chút thể diện, nhưng mà, ông ta sẽ không toàn thây đâu.” Trần Gia Bảo bước tới chỉ về phía cổ của Akemi Kawamoto.
Đột nhiên, cơ thể và đầu của Akemi Kawamoto tách ra, sau đó đầu ông ta bay lên giữa không trung.
Trần Gia Bảo búng ngón tay, một nguồn nội lực nhẹ nhàng đưa cái đầu bay tới tay Yoshimura Miyu, nói: “Ngày mai tìm cơ hội đưa tới chỗ phái Iga.”
“Vâng vâng…”
Yoshimura Miyu nhanh chóng trả lời, trên trán xuất hiện một giọt mồ hôi lạnh, trong tiềm thức, cô ta xé một mảnh vải trên quần áo, ôm lấy cái đầu một cách sợ hãi và kính cẩn.
Là một ninja ưu tú của phái Koga, cô đã giết rất nhiều người trong quá trình thực hiện nhiệm vụ, cô đương nhiên cũng là một cao thủ giết người không chớp mắt, không sợ đầu người chết, nhưng vấn đề là chủ nhân của thứ này chính là “Vua sát nhân” Akemi Kawamoto của Nhật Bản!
Cô ta không cần nghĩ cũng có thể đoán ra được, khi tin tức về cái chết của Akemi Kawamoto được tung ra vào ngày mai, toàn bộ giới võ thuật ở Nhật Bản, thậm chí cả chính phủ và hoàng tộc, sẽ rơi vào một cú sốc lớn.
Trần Gia Bảo phất nhẹ tay áo, vô số đất đá lao tới, phủ lên thi thể của Akemi Kawamoto, tạo thành một ngôi mộ, nói: “Thế thôi, dù sao ngày mai sẽ có người đào xác ông ta ra để xác nhận cái chết của ông ta, dù có làm xa hoa đến đâu thì cũng là điều vô ích.”
Vũ Nhược Uyên trợn mắt nói: “Tôi nghĩ anh đang làm chuyện vô ích đó.”
“Nhiệm vụ hôm nay đã hoàn thành xuất sắc, đi thôi!” Trần Gia Bảo cười nhẹ, tâm tình tốt, bước ra ngoài.
“Anh không giết cô ta sao?” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Đột nhiên, Vũ Nhược Uyên liếc nhìn Inanabe Miyoshi.
Mặc dù Inanabe Miyoshi không hiểu tiếng Việt Nam, nhưng giác quan thứ sáu của người phụ nữ đã làm cô ta biết được Vũ Nhược Uyên đang muốn giết mình, cô ta không khỏi rùng mình.
Trần Gia Bảo cười lắc đầu nói: “Căn bản chuyện này không liên quan gì đến cô ta, hơn nữa cô ta lại là người thường không biết võ công, vậy tại sao lại phải giết cô ta?”
Hơn nữa, nếu giết cô ta đi thì ai sẽ là người tung tin Akemi Kawamoto chết trong tay tôi?”
“Dù sao quyết định là ở trong tay anh. Giết hay không là tùy anh.” Vũ Nhược Uyên khịt mũi rồi đi thẳng ra khỏi sân.
Trước khi rời đi, Trần Gia Bảo quay lại nhìn Inanabe Miyoshi nói: “Hãy nhớ, tên tôi là Trần Gia Bảo.”
Yoshimura Miyu nhanh chóng dịch lại, sau đó đi theo sau Trần Gia Bảo rời đi.
Đến lúc đó Inanabe Miyoshi mới hiểu ra rằng cuối cùng cậu nhóc người Việt Nam này đã để cô ta đi, xem ra cậu nhóc Việt Nam này cũng không đến nỗi nào.
Ngày hôm sau, tin tức về cái chết của Kawamoto lan truyền khắp Nhật Bản như một cơn lốc xoáy.
Đông đảo giới võ lâm, giới kinh doanh, chính trị, hoàng tộc đều náo động!
Và Trần Gia Bảo, một cái tên còn rất xa lạ trong mắt hầu hết người dân Nhật Bản, cũng bắt đầu vang danh khắp Nhật Bản.