Nói đến đây, giọng nói của ông ta bỗng trở nên nghiêm khắc, đôi mắt sắc bén không ngừng nhìn chằm chằm vào Trần Gia Bảo. Chỉ cần Trần Gia Bảo có bất cứ mưu đồ không hay nào với nhà họ Vũ, thì dù ông sẽ dùng hết sức mình mà chém chết Trần Gia Bảo ngay tại chỗ!
Trần Gia Bảo thấy rùng mình một cái, Vũ Vân Đình đã đoán ra anh không phải người của tỉnh Trung Thiên, xem ra anh không thể dễ dàng lừa ông được.
Nghĩ tới đây, Trần Gia Bảo vẫn bình tĩnh như thường, anh cười nói: “Quả nhiên, kiến thức của ông đây rất rộng lớn, tôi chỉ có thể nói cho ông thế này. Tôi thực sự chỉ đi lang thang đến đây thôi, đến nơi rồi mới phát hiện ở đây có ‘Vọng Ngọc Chi’.”
Vũ Vân Đình thầm thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng ông vẫn hết sức cẩn thận.
Trần Gia Bảo tiếp tục: “Nếu ông thực sự muốn biết lai lịch của tôi, thì hãy tiếp tục chiến đấu đi, đó sẽ là món tiền đặt cược. Nếu như ông không thể giết được tôi trong vòng trăm chiêu, tôi sẽ được chọn ra 50 bụi cây thảo dược tùy thích, còn nếu ông có thể làm được điều đó, thì tôi sẽ nói thân phận thật của mình cho ông biết.”
“Đồng ý!” Vũ Vân Đình nói: “Dù cậu cũng có năng lực, nhưng nếu bàn về tu vi thì cậu không phải là đối thủ của tôi. Hơn nữa, lúc trước, khi đấu với cậu, tôi mới chỉ dùng đến tám phần sức mạnh của mình, nói cách khác, tôi còn chưa tưng toàn lực mình ra, tôi thấy mình rất có cơ hội thắng được món cược này đấy.”
“Nếu ông đây đã tự tin đến vậy, thì xin hãy ra tay đi.” Trần Gia Bảo cười, không hề nao núng, anh đưa kiếm lên ngang ngực, kiếm ý ngút trời bỗng lan ra.
Trận chiến kịch liệt lại sắp bắt đầu một lần nữa, Vũ Thanh Ninh kinh ngạc, đột nhiên quay mắt nhìn đi nơi khác, lặng lẽ bước về rừng cây phía sau.
Lúc này, Vũ Vân Đình hét lớn một tiếng, lại tấn công về phía Trần Gia Bảo một lần nữa, dưới ánh trăng, thân hình ông nhanh như một tia chớp vậy!
Trần Gia Bảo đưa tay dùng kiếm quyết, đầu tiên là phóng ba phát kiếm khí ra để mở đường, rồi ngay lập tức lao vào nghênh chiến với Vũ Vân Đình.
“Kiếm khí của cậu không hề có tác dụng với tôi đâu.”
Vũ Vân Đình cười vẻ khinh bỉ, rồi như để chứng minh cho lời nói của mình, ông ta phất tay, bổ ra một nhát đao cương sắc bén.
Lần này, Vũ Vân Đình đã dùng hết sức lực để ra tay!
Nhát đao cương vô cùng mạnh mẽ, chỉ trong nháy mắt đã đánh tan ba đường kiếm khí, không chỉ vậy, sức mạnh của đao cương vẫn không hề suy giảm, mà tiếp tục bay tới chỗ Trần Gia Bảo.
Trần Gia Bảo đã chạy được nửa đường, mắt thấy đao cương đang bay về phía mình thì anh né đòn, chân đạp bộ Cửu Cung và bộ Bát Quái, đạp đến vị trí của quẻ “Tốn”. Trong khi đòn tấn công rơi xuống, thừa dịp Vũ Vân Đình vừa dùng đao cương, còn chưa kịp phản ứng gì, anh đã đưa kiếm lên nhắm thẳng tới ngực Vũ Vân Đình.
“Vô dụng, cậu căn bản không phải đối thử của tôi!” Vũ Vân Đình hét lớn một tiếng, tóc trắng dựng lên như một con hỗ trắng dũng mãnh.
Chân ông khẽ động, rút lui về phía sau một bước để tránh đòn tấn côgn của Trần Gia Bảo, ngay sau đó, mắt ông ta bỗng trợn tròn lên. Ông ta đột nhiên đạp mạnh một phát, một tiếng “ầm” vang lên, mặt đất như đang run rẩy.
Nắm đấm của Vũ Vân Đình đánh thẳng vào đầu Trần Gia Bảo.
Dù ông nói mình muốn biết thân phận của Trần Gia Bảo, nhưng với chiêu này, ông ta thực sự muốn dồn anh vào chỗ chết. Nếu Trần Gia Bảo bị ông ta đánh trúng thì chắc chắn sẽ vỡ đầu!
Trong khoảnh khắc nguy hiểm, Trần Gia Bảo dù kinh ngạc nhưng vẫn không mất bình tĩnh, tay trái nắm thành quyền, nghênh chiến với nắm đấm của Vũ Vân Đình.
Lấy cứng chọi cứng!