Nhưng đột nhiên, người bình thường trong mắt cô ta lại xoay người biến đổi, trở thành người có quyền thế nhất trong tỉnh Phú Thọ, thậm chí ngay cả nhà họ Nhậm bọn họ cũng phải dựa vào sự khoan dung độ lượng của Trần Gia Bảo, mới có thể tiếp tục sống sót.
Loại tương phản cực lớn này, mang đến cho Nhậm Mộng Vũ một sự kích thích mãnh liệt, ngược lại khiến cô ta sinh ra sự nhiệt tình đối với Trần Gia Bảo.
Theo bản năng cô ta nhìn về phía Trần Gia Bảo, đột nhiên sửng sốt, chỉ thấy oanh oanh yến yến bên cạnh Trần Gia Bảo, mỗi một người đều là cô gái tuyệt sắc, chẳng lẽ, người như cô ta luôn thanh cao kiêu ngạo, còn phải cùng người phụ nữ khác chia sẻ đàn ông?
Trong nháy mắt đầu cô ta tỉnh táo lại, lắc đầu, nói: “Bố, Trần Gia Bảo chỉ nể mặt Tiếu Vi mới buông tha nhà họ Nhậm, làm sao anh ấy có thể thích con? Và con cũng không muốn chia sẻ một người đàn ông với người phụ nữ khác, đó mới là điểm quan trọng.”
Khóe miệng Nhậm Tông Quang tươi cười nhất thời cứng ngắc, vội vàng nói: “Con nói cái gì, có thể leo lên quan hệ cùng anh Trần, đây là chuyện bao nhiêu gia tộc lớn mơ ước không cầu được, cơ hội tốt như vậy, con dĩ nhiên…”
Lời ông ta còn chưa nói xong, Nhậm Mộng Vũ đã quật cường xoay người, đi về phía phòng khách quý trước.
Nhậm Tông Quang vừa nói đến một nửa, lại nuốt xuống, tức giận, một khuôn mặt già nua uất nghẹn đỏ bừng, cuối cùng phẫn nộ đuổi theo, vừa đi vừa nói: “Thật sự là ngược đời, chờ trở về bố mới dạy dỗ con!”
Nhậm Mộng Vũ lại làm như điếc không nghe thấy.
Sau khi đi tới phòng khách quý, Trần Gia Bảo không ngồi ở vị trí chủ tịch, Hàn Đông Vy và Ngụy Phong Lăng ngồi cạnh nhau, còn Bạch Ngọc Thanh, Ngụy Nhã Huyên và những người phụ nữ khác cũng lần lượt ngồi xuống.
Bởi vì những người phụ nữ tương đối nhiều, Hoàng Văn Khánh đành phải sắp xếp bồi bàn, một lần nữa thêm một cái bàn ăn bên cạnh, Hoàng Văn Khánh, Cao Chí Kiệt cùng một đám người đứng đầu đành phải ngồi ở bàn phụ, đương nhiên, với tâm tính hiện tại của bọn họ, mặc kệ ngồi ở đâu cũng là điều không ai quan tâm.
Nhậm Mộng Vũ thấy Trần Gia Bảo không chào hỏi mình, cũng không mời mình đến bàn của anh, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng cảm thấy mất mát.
Đột nhiên, Thượng Tiếu Vi đi đến trước mặt Nhậm Mộng Vũ, mời cô ta nói: “Mộng Vũ, cô ngồi với tôi đi.”
Ánh mắt Nhậm Tông Quang sáng ngời, đây chính là cơ hội tốt để tiếp cận anh Trần, cho nên ông ta vội vàng nháy mắt với Nhậm Mộng Vũ, lại phát hiện tầm mắt Nhậm Mộng Vũ không chú ý tới ông ta, không khỏi gấp gáp gãi tai.
Nhậm Mộng Vũ hơi do dự, cũng không biết có nên đi hay không, theo bản năng nhìn về phía Trần Gia Bảo, đúng lúc Trần Gia Bảo cũng nhìn về phía cô ta, ánh mắt hai người nhìn nhau, Trần Gia Bảo gật đầu cười với cô ta.
Khuôn mặt xinh đẹp của Nhậm Mộng Vũ đỏ lên, vội vàng quay đầu lại.
Thượng Tiếu Vi dường như nhìn ra Nhậm Mộng Vũ do dự, tiếp theo khuyên nhủ: “Cô xem bên cạnh Ngụy Nhã Huyên đều có bạn tốt, còn tôi một mình cảm thấy cô đơn vô cùng, cô đến ngồi bên cạnh tôi cùng tôi nói chuyện cũng tốt, hơn nữa cô xem bàn này của cô, tất cả đều là người lớn tuổi, một mình cô ngồi đây không xấu hổ sao.”
Nhậm Mộng Vũ biết Thượng Tiếu Vi nói có lý, do dự sau đó mới nói: “Vậy được rồi, tôi ngồi cùng cô.”
“Được, tôi biết Mộng Vũ là tốt nhất rồi.”