Tuy Trần Gia Bảo bị trọng thương, cả người đẫm máu, lại đồng thời phải đối mặt với ba kẻ địch mạnh mẽ lại vẫn bình tĩnh thản nhiên, ánh mắt mạnh mẽ đầy chiến ý: “Người muốn giết tôi thì nhiều, anh không phải người đầu tiên, cũng không phải người cuối cùng. Nhưng nói chung là không có ngoại lệ, đều phải chết trong tay tôi thôi. Sầm Giang Hải dưới chân anh chính là tấm gương sáng đấy.”
Sầm Bân Vĩ tái mặt, thù hận càng hằn sâu trong đáy mắt, nắm tay siết chặt: “Mày giết người nhà họ Sầm, nhà họ Sầm chắc chắn không tha cho mày đâu, mày sẽ chết không có chỗ chôn.”
“À há!” Trần Gia Bảo hếch mặt lên trời cười mỉa, trào phúng nói: “Anh muốn báo thù sao không tới thẳng đây luôn đi? À, tôi biết rồi, anh lo một mình xông lên không đánh được ba thanh Trảm Nhân Kiếm của tôi đúng không?”
Mặt Sầm Bân Vĩ tối sầm, nặng nề hừ một tiếng: “Đừng tưởng mày phô trương thanh thế có thể dọa được tao, mày chẳng qua mới là Bán Bước Truyền Kỳ mà thôi, thi triểnTrảm Nhân Kiếm thời gian dài như vậy đều nhở hấp thu nội kình của chúng tao trong lúc thi đấu nên mới có thể giảm bớt năng lượng tiêu hao. Nhưng mày ngưng tụ Trảm Nhân Kiếm thứ hai, rồi lại thứ ba đều cần hao phí lượng chân nguyên rất lớn, huống chi mày bị thương nặng rồi, dầu hết thì đèn tắt, nói cách khác, mày không nhịn được lâu nữa đâu. Ngược lại, bên chúng tao có cụ Giang và anh Võ, ba người cùng liên thủ đối phó mày thì mày cũng chẳng chống được, bọn tao còn biết con bài chưa lật của mày nữa, đã có đề phòng, dù mày thật sự có thể ngưng ra Trảm Nhân Kiếm nữa cũng chỉ có thể gây chút phiền toái nho nhỏ mà thôi, không thể uy hiếp tới tính mạng chúng tao nữa!”
Đám người vây xem liên tục gật gù, không hổ là cường giả vang danh tỉnh Trung Thiên nha, ánh mắt thật độc, liếc mắt liền nhìn thấu Trần Gia Bảo giả bộ.
“Nói đi nói lại còn không phải không dám một mình tới đây hay sao?” Ý trào phúng bên khóe môi Trần Gia Bảo càng đậm, cũng không thèm nhìn gương mặt khó coi của Sầm Bân Vĩ nữa, quay sag nhìn Vũ Lâm Giang và Vũ Vô Song: “Hai người còn muốn đánh tiếp không? Tôi cam đoan, dù tôi có chết ở đây cũng chắc chắn có thể kéo các người làm đệm lưng dưới âm phủ, càng đừng nói tôi còn nhiều lá bài chưa lật lắm, các người chưa chắc đã giết được tôi.”
Anh chiến đấu kịch liệt vài trận, không những bị thương nặng còn tiêu hao quá nhiều chân nguyên, cho dù có thể mượn Vô Cực Quyền tiếp tục chiến đấu cũng không quá khả quan. Quan trọng nhất, nơi này là núi Vụ Ẩn, nhà họ Vũ còn có các cường giả tông sư khác đứng xem như hổ rình mồi, ví như Vũ Nhuận Nguyệt và Vũ Nhược Uyên chẳng hạn.
Cho dù anh thi triển Liệt Địa Kiếm chém giết ba người Vũ Vô Song và Sầm Bân Vĩ thì cũng phải hứng chịu sự trả thù điên cuồng của nhà họ Vũ. Căn bản không thể sống sót rời đi núi Vụ Ẩn, cho nên anh mới chủ động ý bảo Vũ Lâm Giang dừng chiến.
Vẻ mặt Vũ Lâm Giang và Vũ Vô Song đổi tới đổi lui, bao nhiêu cường giả vây công Trần Gia Bảo đều đã chết gần hết trong tay anh, hai người này thật sự sinh ra bóng ma tâm lý với thủ đoạn của anh.
Ai có thể cam đoan Trần Gia Bảo không còn con bài chưa lật khác chứ? Chẳng may đối phương không nói láo, hai người cũng chết thảm trong tay người này thì nhà họ Vũ thật sự suy tàn rồi.
Hai người trầm ngâm không nói, nhưng người ở đây đều có thể nhìn ra Vũ Lâm Giang và Vũ Vô Song đã sinh ra ý định dừng chiến, dù sao Thiên Hành Cửu Châm có thần kỳ hơn nữa cũng cần có mạng mới dùng được.
Trần Gia Bảo cười khẽ.
Sầm Bân Vĩ tái mặt, nếu nhà họ Vũ lùi bước thì chỉ còn mình anh ta đối mặt với Trần Gia Bảo, bằng sức của anh ta chắc chắn không bắt được đối phương, nhưng nếu bỏ qua lần này thì e là không bao giờ tìm được cơ hội ngàn năm có một như vậy nữa.
Anh ta đảo mắt một vòng, cười lạnh: “Giang lão, mọi người không thật sự tin lời Trần Gia Bảo đấy chứ? Nhắc mấy người một chút, Trần Gia Bảo còn rất trẻ, tu vi mới đạt tới Bán Bước Truyền Kỳ mà thôi đã có thể chém giết nhiều “cường giả truyền kỳ” như vậy rồi, hoàn toàn khiến nahf họ Võ bị tổn hại nặng nề. Nếu thả Trần Gia Bảo rời đi, chờ tu vi của anh ta thật sự đột phá tới “truyền kỳ cảnh giới” thì anh ta sẽ quay lại núi Vụ Ẩn báo thù, đến lúc ấy trong số các người còn ai có tự tin ngăn cản nổi anh ta nữa? Dù sao bây giờ đã đắc tội Trần Gia Bảo rồi, còn là mối thù không chết không thôi, nếu không nhân lúc này diệt cỏ tận gốc thì chỉ có thể lưu lại họa lớn mà thôi!”
Người nhà họ Vũ nghe anh ta nói xong đều biến sắc mặt, Sầm Bân Vĩ nói không sai, nếu bây giờ để Trần Gia Bảo chạy, chờ lúc Trần Gia Bảo quay về báo thù thì không chỉ núi Vụ Ẩn mà cả nhà họ Vũ đều sống trong nơm nớp lo sợ.