Trần Gia Bảo vẫy vẫy tay nói: “Tôi trước giờ đều ân oán rõ ràng. Sòng bạc nợ tiền tôi đã giải quyết xong rồi, tôi cũng không làm khó anh nữa. Ngoài ra, hôm nay chết nhiều người ở đây như vậy, tôi nghĩ anh đã biết nên xử lý thế nào rồi ha!”
Cao Bân Hy gật đầu liên tục: “Ngài yên tâm. Tôi nhất định sẽ xử lý những thi thể này gọn gàng sạch sẽ, không đem lại bất kỳ phiền phức nào cho ngài. Huống hồ, tàu này đã ra đến hải phận quốc tế, cho dù thông tin có bị rò rỉ cũng sẽ không gây bất lợi cho ngài.”
Quản lý sòng bạc bấy lâu, Cao Bân Hy thường xuyên phải làm những chuyện bẩn thỉu không thể cho người khác biết, nên anh ta có nhiều kinh nghiệm trong việc xử lý loại chuyện này.
“Rất tốt. Ngoài ra tìm cho tôi một khoang tàu yên tĩnh nhé. Giờ là lúc tôi vào việc chính rồi.”
Trần Gia Bảo cười thầm, tiền đã lấy được, bây giờ đến lúc thẩm vấn Yoshimura Miyu. Nếu có thể moi được một số tình báo hữu ích nào đó từ miệng của Yoshimura Miyu, thì chuyến đi Nhật Bản của anh lần này sẽ dễ dàng hơn nhiều.
“Hay là đến văn phòng của tôi. Tuy là đơn giản một chút, nhưng bảo đảm không ai có thể làm phiền.” Cao Bân Hy thận trọng đề nghị
“Cũng được.” Trần Gia Bảo gật đầu, ngoắc ngoắc tay với Yoshimura Miyu: “Đi theo tôi, tôi có chuyện cần hỏi cô”
Nói xong, Trần Gia Bảo được Cao Bân Hy dẫn đường đi về văn phòng.
Yoshimura Miyu miễn cưỡng đi theo sau. Phía trước cô là Trần Gia Bảo, đi phía sau là Vũ Nhược Uyên, hoàn toàn tuyệt vọng.
Sau khi đến văn phòng, Cao Bân Hy rót trà cho Trần Gia Bảo và Vũ Nhược Uyên, bộ dạng nịnh bợ chẳng khác chi một chú chó pug. Sau đó anh ta hí hửng đi ra, chủ động đóng cửa và lau mồ hôi lạnh trên trán. Bây giờ mới thực sự có thể thở phào một hơi dài.
Vừa rồi tinh thần anh ta rất căng thẳng, bây giờ đột nhiên lại thả lỏng vì vậy hai chân mềm nhũn ra. Anh ta ngồi phịch dưới đất, ngoác miệng cười cay đắng.
Lại nói về trong văn phòng lúc này, Trần Gia Bảo ngồi phía sau bàn làm việc hỏi: “Nói đi, tại sao lại muốn ám sát tôi?”
Vũ Nhược Uyên ngồi một bên đang cầm tách trà uống. Tuy rằng cô không nói gì, nhưng tai luôn chăm chú lắng nghe.
Yoshimura Miyu đứng đối diện với Trần Gia Bảo, sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn không nói một lời.
Trần Gia Bảo đã lường trước thái độ của Yoshimura Miyu sẽ như thế này, anh tiếp tục nói: “Cho dù cô không nói tôi cũng biết rồi. Tôi cũng chẳng gặp qua được mấy người Nhật Bản, chỉ có Terai Chika, Takashima Seira và Akemi Kawamoto. Trùng hợp là, mấy người này đều rất hận tôi.”
“Nói đi, cô là do Terai Chika phái đến, hay là Akemi Kawamoto? Cô sống hay chết, đều tùy thuộc vào câu trả lời của cô ra sao.”
Trần Gia Bảo nói xong thì búng tay một cái. Một luồng kiếm khí sắc bén bay ra khỏi không trung, bay qua thái dương của Yoshimura Miyu. Một lọn tóc của cô ta lập tức đứt gãy, rơi xuống đất.
Trần Gia Bảo tiếp tục nói: “Nếu cô không thành thật trả lời, thì luồng kiếm khí tiếp theo sẽ nhắm vào trán cô đấy. Tôi nghĩ cô xinh đẹp như vậy, chắc sẽ không muốn sau khi chết trên đầu lại có một lỗ to như vậy đúng không? Sẽ phá hỏng vẻ ngoài xinh đẹp của cô mất!”
Yoshimura Miyu sắc mặt càng lúc càng xấu, vô thức lùi lại phía sau: “Anh thực sự là ác quỷ…”
Trần Gia Bảo cười chế nhạo: “Ban đầu người đến ám sát tôi là cô, bây giờ người nói tôi là ác quỷ cũng là cô. Người Nhật Bản các người ai cũng giống như cô thích đổi trắng thay đen vậy sao? Giờ đây cô đã như cá nằm trên thớt rồi, tôi chính là dao mổ. Tôi cho cô cơ hội cuối cùng, mau thành thực khai ra, rốt cuộc là Terai Chika hay là Akemi Kawamoto phái cô đến?”