Nhưng mọi chuyện lại lệch khỏi dự liệu của Bạch Hải Hồng, sau khi Bạch Ngọc Thanh nghe ông ta nói xong thì sắc mặt tối sầm lại, quyết liệt cự tuyệt: “Con không đi!”
Nụ cười của Bạch Hải Hồng bỗng chốc cứng đờ, kinh ngạc nói: “Vì sao, làm cho nhà họ Bạch trở thành gia tộc mạnh mẽ nhất tỉnh Phú Thọ chẳng phải là tâm nguyện của con sao, đây là cơ hội khó lắm mới có được thậm chí là chỉ tới một lần thôi, nếu bỏ qua thì sợ rằng không có lần sau nữa đâu.”
Bạch Ngọc Thanh lạnh nhạt nói: “Lần đầu tiên con đưa Trần Gia Bảo đến nhà họ Bạch, dù bố có bao nhiêu ý kiến với Gia Bảo thì Gia Bảo cũng không thèm để ý, thậm chí còn ra tay cứu ông nội, hơn nữa ông nội cũng đã đồng ý hôn ước giữa con và Gia Bảo rồi nhưng ông vẫn cứ đối xử lạnh nhạt với Gia Bảo! Lúc ông đối xử nhiệt tình với Gia Bảo, còn phái người trong nhà đi tìm kiếm Tera Chika, tôi còn tưởng rằng ông đã thay đổi cách nhìn với Gia Bảo rồi, nào ngờ được ông lại cố tình giả vờ, mục đích là để Trần Gia Bảo buông bớt đề phòng, ông còn ngầm cấu kết với nhà họ Hoàng để bày bẫy vây giết Gia Bảo. Bây giờ Gia Bảo lại giết ngược lại bọn người Cung Thiên Kinh, một bước trở thành người mạnh nhất tỉnh Phú Thọ, bây giờ ông lại muốn tôi dùng sắc đẹp lấy lòng Gia Bảo, tuy ông là bố tôi nhưng tôi vẫn phải nói, loại người bội bạc, gió chiều nào theo chiều nấy như ông chỉ khiến người khác cảm thấy buồn nôn thôi!”
Dường như Bạch Ngọc Thanh muốn phát tiết hết tất cả nỗi bất mãn chất chứa mấy ngày qua ra ngoài, cho dù có đối mặt với Bạch Hải Hồng thì cô ấy vẫn không chút nể nang gì mà nói hết ra, sau khi nói xong còn ‘phanh’ một tiếng đóng cửa lại, nhốt Bạch Hải Hồng ngoài cửa.
Sắc mặt Bạch Hải Hồng lúc trắng lúc xanh, những câu nói của Bạch Ngọc Thanh đã chạm trúng nỗi đau của ông ta, ông ta giận dữ nói: “Phản rồi, con còn coi bố là bố con nữa hay không, lại dám nói với bố những lời này…”
Đột nhiên, ông ta lại nhớ ra bây giờ phải nhờ Bạch Ngọc Thanh để đổi lấy sự trợ giúp của Trần Gia Bảo, lửa giận ngập trời nhất thời lắng xuống, ông ta miễn cưỡng duy trì vẻ mặt và giọng nói ôn hòa, từ ngoài cửa nói vào trong: “Ngọc Thanh, việc này con cũng không thể trách bố, bố cũng chỉ vì lợi ích của nhà họ Bạch mà suy nghĩ, trên thương trường làm gì còn ai suy xét đến ‘nhân, lễ, nghĩa, trí, tín’ chứ? Hơn nữa ai lại ngờ được Trần Gia Bảo mạnh đến mức này? Nếu như bố biết từ trước bố cần gì phải làm như thế? Hơn nữa, bây giờ bố muốn con đến gặp Trần Gia Bảo không chỉ vì suy nghĩ cho nhà họ Bạch mà còn vì chuyện hôn nhân của con nữa đấy, bây giờ con có hôn ước với Trần Gia Bảo, đây là sự thực, mặc dù người bố vợ như bố có sai nhưng cũng không thể cả đời không gặp Trần Gia Bảo được. Đến lúc đó bố chủ động cúi đầu nhận sai với Trần Gia Bảo chẳng phải được rồi sao, lẽ nào cậu ta còn định ghi hận người bố vợ này cả đời? Đúng rồi, bố còn nghe nói tiểu công chúa nhà họ Ngụy, Nhã Huyên và Trần Gia Bảo có mối quan hệ mờ ám với nhau, nếu con còn không chịu chủ động thì đến lúc đó Trần Gia Bảo bị Nhã Huyên cướp đi mất thì con còn biết khóc với ai đây, được rồi, bố nói đến đây thôi, con suy nghĩ cho thật kỹ đi!”
Bạch Hải Hồng nói xong thì lắc đầu rời đi, ông ta hy vọng Bạch Ngọc Thanh có thể nghĩ thông suốt mọi việc mới tốt.
Bên trong phòng, Bạch Ngọc Thanh ngồi trước bàn trang điểm, đối mặt với hình ảnh phản chiếu gương mặt hối hận của bản thân trong gương, ngoài những việc làm của bố khiến cô ấy tức giận ra thì còn một điều vô cùng quan trọng đó là cô ấy không biết nên làm thế nào để đối mặt với Trần Gia Bảo nữa, vừa nghĩ đến việc chính bố mình là người bày mưu đối phó với Trần Gia Bảo thì lòng cô ấy lại lạnh giá.
“Cho dù có thế nào đi nữa, bây giờ Gia Bảo không sao cả, hơn nữa lại sáng tạo kỳ tích, thật tốt.”
Khóe miệng Bạch Ngọc Thanh kéo lên một nụ cười, vì Trần Gia Bảo mà vui vẻ.
Mấy ngày sau đó, phàm là những gia tộc có máu mặt ở tỉnh Phú Thọ đều nhao nhao mang quà đến thăm Trần Gia Bảo ở nhà họ Ngụy, thành phố Thái Bình, họ đều muốn lấy lòng vị bá chủ tương lai của tỉnh Phú Thọ, thậm chí không ít người còn đưa con gái bảo bối theo hy vọng có thể được Trần Gia Bảo nhìn trúng, một bước lên mây.
Ngụy Nhã Huyên trông thấy có người mang theo con gái đến thăm thì biết ngay bọn họ có ý gì, lúc tức giận còn ra mặt đuổi rất nhiều người đi, nhưng người đến rất nhiều, có cản cũng cản không hết.
Lúc không còn cách nào khác, Ngụy Nhã Huyên đành dùng đến quan hệ của nhà họ Ngụy, mua một căn biệt thự ở ngoại ô cho Trần Gia Bảo, để cho những người muốn lấy lòng Trần Gia Bảo đều mang theo quà và con gái đến biệt thự tìm Trần Gia Bảo, mắt không thấy thì tim không phiền.
Còn nhà họ Hoàng thì liên minh với những gia tộc như nhà họ Hề, nhà họ Bùi, phát thiệp mời cho Trần Gia Bảo, dự tính vào năm ngày sau sẽ tổ chức một buổi tiệc tối, bọn họ muốn gặp mặt nói chuyện với Trần Gia Bảo, hơn nữa còn mời một vị nữ minh tinh nổi tiếng toàn quốc đến hát góp vui trong bữa tiệc