Mục lục
Cực Phẩm Thần Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 329


Tạ Hoàng Dương đứng một bên cảm thấy cảm khái, thầm nghĩ: “Cả Vương Đại Hùng lẫn Đỗ Phú Quý đều là người có danh tiếng vang dội, thế mà bây giờ lại vì tranh đoạt Trần Gia Bảo mà không tiếc xé rách da mặt, mặt mũi của Trần Gia Bảo đúng là còn cao hơn cả núi.”


Trần Gia Bảo làm người trong cuộc, đảo mắt nhìn một vòng, khẽ cười nói: “Tôi có một lời đề nghị, một yêu cầu và một phần muốn báo đáp.”


“Cậu nói đi.”


Vương Đại Hùng và Đỗ Phú Quý đồng thanh nói, Tần Phi Yến cũng tò mò nhìn về phía Trần Gia Bảo.


Trần Gia Bảo đứng lên, nói: “Lời đề nghị của tôi hết sức đơn giản, quân khu Biển Đông cũng được, Cục An ninh Quốc gia cũng thế, những điều kiện mà các ông cho tôi đều đủ để làm tôi dao động, hơn nữa quả thật các ông cũng từng giúp đỡ tôi, nên tôi cho rằng mình có thể đồng thời gia nhập quân khu và Cục An ninh Quốc gia, như vậy không ai trong các ông sẽ mất gì.”


“Gì cơ?”


Mọi người đồng loạt bật thốt.


Đồng thời gia nhập quân khu và Cục An ninh Quốc gia, điều này chưa bao giờ xuất hiện trong lịch sử Việt Nam.


Tần Phi Yến bĩu môi, nói: “Hừ, muốn ăn cả hai bên, đúng là tham lam.”


Trần Gia Bảo cười, thản nhiên nói: “Cô Tần Phi Yến cũng có thể hiểu như vậy, tôi không có ý kiến.”


“Hừ, da mặt quá dày.” Tần Phi Yến trừng anh một cái.


Vương Đại Hùng cau mày nói: “Đây là chuyện lớn, hơn nữa lời đề nghị này quá động trời, tôi không thể đưa ra quyết định ngay, phải báo cáo lên trên mới được.”


Đỗ Phú Quý cũng khó xử, nói: “Tông Sư Trần, tôi cũng đồng ý với Trung tướng Vương, cũng phải báo cáo với lãnh đạo nữa.”


Trần Gia Bảo gật đầu, cười nói: “Tôi cũng đoán là vậy. Ngoài ra, yêu cầu của tôi cũng rất đơn giản. Tôi lười biếng bẩm sinh gia nhập vào thế lực của các ông cũng được nhưng tôi phải có quyền tự do cao nhất, hơn nữa có thực hiện nhiệm vụ hay không hoàn toàn phụ thuộc vào tâm trạng của tôi, không thể ép buộc tôi, không thì không bàn nữa.”


Vương Đại Hùng và Đỗ Phú Quý hoàn toàn ngoài dự đoán, đồng loạt nở nụ cười khổ.


“Tôi sẽ báo cáo yêu cầu của cậu lên cấp trên, có điều nhiệm vụ của một người lính là phục tùng mệnh lệnh, cậu không muốn bị ràng buộc, tôi cũng có thể thông cảm. Nhưng nói thật chứ… hơi khó đấy.” Vương Đại Hùng là quân nhân, có gì nói đó.


“Cục An ninh Quốc gia cũng vậy.” Đỗ Phú Quý thở dài nói.


Trần Gia Bảo thản nhiên nói: “Có lẽ yêu cầu của tôi rất quá đáng với các ông, nhưng đây là ranh giới cuối cùng của tôi, không thể đổi. Đối với việc gia nhập quân đội hay Cục An ninh Quốc gia, tôi không thấy khả quan lắm, vậy nên mới có chút báo đáp này.”


Vương Đại Hùng gật đầu, nói: “Cậu nói đi, định báo đáp thế nào?”


Trần Gia Bảo nói: “Xưa nay Trần Gia Bảo tôi có ơn báo ơn, có oán báo oán. Quân khu Biển Đông và Cục An ninh Quốc gia đều đã từng âm thầm giúp tôi, dù cuối cùng có gia nhập vào tổ chức các ông không, tôi đều có thể đồng ý một điều kiện của các ông, làm cho các ông một việc.”


Hai mắt Đỗ Phú Quý lập tức sáng rỡ, nói với vẻ vui mừng: “Ôi, Tông Sư Trần đúng là một người cẩn thận, vậy chúng ta thỏa thuận với nhau thế nhé.”


Trần Gia Bảo chính là Tông Sư võ cổ truyền, giờ ông ta lại nhận được một lời giúp đỡ từ Trần Gia Bảo, chuyến đi đến nhà họ Tạ này không uổng phí rồi.


Trong lòng Vương Đại Hùng cũng rất vui mừng, mặc dù hơi tiếc nuối vì lần này không thể mời Trần Gia Bảo gia nhập quân đội như mong muốn, nhưng Trần Gia Bảo lại đồng ý giúp đỡ một việc, xem như ông ta cũng gặt hái được rất nhiều quả rồi.


“Tông Sư Trần, cậu đúng là quý nhân của chúng tôi, có câu này của cậu, cho dù cuối cùng cậu có gia nhập Cục An ninh Quốc gia không thì chúng ta đã là bạn nhau rồi. Tuy họ Đỗ tôi đây không có bản lĩnh gì nhưng vẫn có một phần ba mẫu đất ở tỉnh Hòa Bình, xem như có mấy phần mặt mũi. Đây là danh thiếp của tôi, sau này có chuyện gì thì Tông Sư Trần cứ việc nói, họ Đỗ tôi đây quyết không nói hai lời.”


Trong phòng khách của biệt thự nhà họ Tạ, Đỗ Phú Quý đưa danh thiếp cho Trần Gia Bảo, trong lòng càng coi trọng Trần Gia Bảo hơn.


“Được, một lời đã định.” Trần Gia Bảo nhận lấy danh thiếp, cười tủm tỉm gật đầu.


Đỗ Phú Quý mừng rỡ, cười to hai tiếng, phấn khởi chào rồi đi.


“Trần Gia Bảo, nhanh thì ba ngày, chậm thì một tuần, tôi sẽ cho cậu một câu trả lời.” Vương Đại Hùng nghiêm mặt nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK