Mục lục
Cực Phẩm Thần Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1092


“Thật à? Nhưng chị không nghĩ Gia Bảo sẽ từ chối đâu.”


Lâm San San nở nụ cười tự tin. Trong lúc nói chuyện, cô không quên vươn tay vuốt lại mái tóc của mình, bộ dáng đáng yêu, thanh thuần lại ngập tràn sức sống. Lâm San San vẫn luôn rất tự tin vào ngoại hình lẫn gương mặt của mình. Từ nhỏ đến lớn, dường như có rất ít đàn ông có thể lắc đầu cự tuyệt trước yêu cầu của cô.


Tần Thanh Nhã thoáng sững sốt, chẳng lẽ chị San San muốn dùng mỹ nhân kế đối với Trần Gia Bảo?


Nghĩ như vậy, trong lòng cô chợt cảm thấy xót xa.


Uông Minh Trí lúc này đã thả Trần Gia Bảo xuống. Anh thong thả bước từng bước đến bên cạnh Lâm Thanh Hà và Tần Thanh Nhã. Đột nhiên, hắn ngửi được hương thơm nhè nhẹ thoảng qua cánh mũi, xoay người liền thấy Lâm San San. Cô hé miệng nở nụ cười xinh đẹp, đôi mắt lấp lánh.


“Gia Bảo, chúc mừng cậu đã đem về thắng lợi cho toàn đội. Tôi xin lỗi vì ban nãy đã hiểu lầm cậu, cậu quả thật là một thiên tài bóng rổ.”


“Lời xin lỗi này vốn dĩ không cần thiết. Đem về chiến thắng, có thể khiến mọi người vui vẻ, vây là được rồi.”


Trần Gia Bảo nhún vai. Lâm San San thấy vậy, tiếp tục cười nói.


“Kĩ năng của cậu quả thật khiến tôi mở mang tầm mắt, thậm chí tôi cảm thấy cậu có thể so sánh với những cầu thủ trực thuộc NBA. Nhân tài như vậy, kỹ năng thượng thừa đến thế, nếu không gia nhập đội bóng rổ thì quả là điều đáng tiếc. Thế nào, Gia Bảo? Cậu có hứng thú gia nhập đội bóng rổ hay không?”


Nghe thấy những lời này, sắc mặt Uông Minh Tri khẽ biến. Cậu từ lâu đã theo đuổi Lâm San San nhưng cô đối với cậu hoàn toàn là dáng vẻ thờ ơ cùng lạnh nhạt. Nếu Trần Gia Bảo tham gia đội bóng rổ, dựa vào kĩ thuật của đối phương, chẳng phải từ nay về sau trong mắt Lâm San San, cậu sẽ trở thành người vô hình hay sao.


“Gia nhập đội bóng rổ? Không có hứng thú.”


Trần Gia Bảo vừa nghe xong đã thẳng thừng cự tuyệt. Uông Minh Trí thoáng sửng sốt, nhận được lời mời từ chính hoa khôi Lâm San San, vẫn có thể ngay lập tức từ chối? Quả nhiên là thiên tài, so với người bình thường hoàn toàn khác biệt.


Mà Lâm San San cũng kinh ngjac không thôi, liến thoắng phân tích.


“Nhưng nếu không gia nhập đội bóng rổ, chắc chắn khả năng thiên phú của cậu sẽ trở nên vô cùng lãng phí. Tôi đảm bảo, một khi cậu tham gia, cậu sẽ sớm trở nên nổi tiếng. Thậm chí ngay cả CBA đều sẽ hướng về cậu mà vươn nhành ô liu, trở thành người thi đấu bóng rổ chuyên nghiệp! Không, phải là người giỏi nhất ở đất nước này, danh tiếng vang xa!”


Trần Gia Bảo lắc đầu mỉm cười.


“Bóng rổ quả thật là tài năng của tôi nhưng nó không đáng kể. Nếu tôi chi tham gia vào đội bóng rổ, tài năng thật sự của tôi sẽ bị chôn vùi. Hơn nữa, cái gọi là sự nghiệp thi đấu bóng rổ gì đó, tôi quả thật không có hứng thú. Chính vì lẽ đó, tôi mới từ chối.”


Lâm San San cảm thấy tức giận, Trần Gia Bảo vậy mà dám coi thường môn bóng rổ.


“Trần Gia Bảo, cậu đừng ỷ vào khả năng thiên phú của mình mà không coi ai ra gì. Trên đời này, người giỏi bóng rổ hơn cậu còn nhiều lắm.”


“Tôi không phải là chẳng coi ai ra gì, tôi chỉ ăn ngay nói thật mà thôi.”


Trần Gia Bảo thản nhiên trả lời, không đợi Lâm San San phản ứng, trực tiếp đi tới bên cạnh Tần Thanh Nhã, dịu dàng nở nụ cười.


“Không để người đẹp thất vọng, trận này thắng lớn. Kết quả lần này xem như viên mãn, hiện tại chúng ta mau đi thôi.”


“Chị San San, lần sau em lại đến tìm chị nhé.”


Tần Thanh Nhã gò má phớt hồng, vui vẻ gật đầu với anh. Sau đó cô quay sang Lâm San San, áy náy cười hối lỗi. Dứt lời, cô thân mật nắm lấy tay Trần Gia Bảo, cùng Lâm Thanh Hà rời đi. Mà ở phía sau, Diêu Hoa Mộng lẫn Lam Di Lan đều vội vàng nối gót đi theo.


Đồng thời đám người ngay từ lúc còn ở cổng trường đã bám theo ba người kia cũng tranh thủ rời đi, tuôn ra ngoài như thác đổ. Lâm San San nhìn theo bóng lưng Trần Gia Bảo, chỉ đành bất lực cắn răng tức giận, hoàn toàn không thể làm gì khác.


Đương nhiên, nếu để cho cô biết Trần Gia Bảo không phải là sinh viên của đại học Bách Khoa, không có tư cách gia nhập đội bóng rổ, chẳng biết vẻ mặt cô lúc ấy sẽ như thế nào đây. Mà Trần Gia Bảo sau khi vừa bước ra khỏi cổng liền thấy Mục Lương Huy từ đằng xa lái Porsche tiến lại gần, đằng sau còn mang theo vài tên đàn em cao to lực lưỡng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK