Đột nhiên, Vũ Nhược Uyên và Iga Tsuki đồng thời hét lên, không hẹn mà cùng lúc lao về phía nhau.
Bóng của đao quang lập tức khiến tất cả mọi người kinh ngạc.
Khi hai người phụ nữ chuẩn bị đánh nhau thì đột nhiên, giữa đao quang, một bóng người đột nhiên xuất hiện, chen vào giữa Vũ Nhược Uyên và Iga Tsuki.
Đó là Trần Gia Bảo.
Iga Tsuki tái mặt, không phải vì lo lắng Trần Gia Bảo sẽ ra tay, mà vì cô ta quá đỗi ngạc nhiên. Trần Gia Bảo xuất hiện ở đây từ lúc nào?
Cô ta và Vũ Nhược Uyên đã dốc toàn lực chiến đấu, nội lực mạnh mẽ bùng phát trong bán kính ba mét xung quanh cơ thể, ngay cả những ninja ưu tú như Oda Kazue và Yoshimura Miyu cũng không thể đến gần. Làm thế nào Trần Gia Bảo có thể xuất hiện giữa cô ta và Vũ Nhược Uyên được?
“Chẳng lẽ anh ta thật sự là võ giả?”
Một tia sáng sắc bén lóe lên trong mắt Iga Tsuki, nếu anh đã xen vào, thì đừng trách tôi.
Nghĩ đến đây, chân nguyên trong cơ thể cô ta càng chuyển động điên cuồng, đao ý trên thanh kiếm samurai càng mạnh hơn.
Ở bên kia, đám người Oda Kazue đều giật mình. Ngay sau lại bắt đầu chế nhạo, tên nhóc này đúng là chủ động tìm chết, sau chiêu này, anh ta không bị đao của chị đại chém làm đôi thì cũng bị kiếm khí của Vũ Nhược Uyên xuyên thủng.
Nhìn thấy kiếm khí của Vũ Nhược Uyên và đao quang của Iga Tsuki chuẩn bị chém tới, thân hình của Trần Gia Bảo khẽ nhúc nhích, đồng thời tay phải duỗi ra hai ngón tay kẹp lấy thanh kiếm samurai của Iga Tsuki.
“Muốn dùng tay không đỡ kiếm của tôi sao? Đúng là đồ ngốc!”
Iga Tsuki chế nhạo và đột ngột chém tới.
Đột nhiên, thanh kiếm mạnh mẽ của cô ta bị Trần Gia Bảo dùng hai ngón tay bị cưỡng chế kẹp chặt, trước mắt như có một ngọn núi hùng vĩ chặn đứng, khó có thể chém xuống được.
Đám Oda Kazue hoàn toàn bị sốc. Anh ta dùng tay không đỡ đòn chị đại, rốt cuộc là làm thế nào chứ?
Iga Tsuki càng kinh ngạc hơn: “Chuyện… chuyện này làm sao có thể?”
Bên kia, Vũ Nhược Uyên cong môi, biết trận chiến quyết định này không thể tiếp tục được nữa rồi. Kiếm đã chém xuống mà nói ngăn là ngăn được, lưu loát nhanh nhẹn, rõ ràng là không tầm thường.
Nhìn vẻ mặt kinh hãi của Iga Tsuki, Trần Gia Bảo nhướng mày hỏi: “Sao nào, phát hiện ra tôi có võ công, cô kinh ngạc lắm sao?”
Iga Tsuki há hốc mồm, nhất thời không nói nên lời.
Bên trong khách sạn, thanh samurai của Iga Tsuki vẫn kẹp chặt trong ngón tay của Trần Gia Bảo, vì quá sốc nên cô ta đã quên lấy nó ra.
Đây là một đòn với toàn bộ sức lực của cô ta, đủ để chém sắt cắt vàng, nhưng lại bị một thiếu niên trẻ hơn cô ta dễ dàng dùng hai ngón tay bắt lấy, làm sao có thể không sốc cho được?
Cô ta sửng sốt: “Anh… vậy ra anh cũng biết võ, tại sao tôi không thể nhìn thấy một chút… hơi thở nhỏ nhất của của một võ giả trên người anh?”
Trần Gia Bảo cười tủm tỉm, nói: “Sở dĩ cô không nhìn ra được, đơn giản là bởi vì tôi mạnh hơn cô rất rất nhiều.”
Nói rồi, tay anh khẽ dùng lực, Iga Tsuki cảm nhận được một sức mạnh rất lớn không thể ngăn cản từ thanh kiếm samurai đang truyền tới. Nó khiến cô ta không thể nắm nổi kiếm nữa mà vội vã lùi ra sau.
Sau khi lùi về bảy tám bước, cô ta mới dừng lại để ổn định thân thể. Còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì trước mặt cô ta chợt lóe lên một luồng ánh sáng, trên cổ chợt cảm thấy lạnh lẽo.