Anh ta biết cảnh giới của Trần Gia Bảo là tông sư hậu kỳ, vậy mười gia tộc lớn vì Trần Gia Bảo, chắc chắn sẽ phái tông sư cường giả đến mới đúng, vì vậy anh ta không hỏi đối phương phái đến bao nhiêu cường giả mà hỏi thẳng đối phương phái đến bao nhiêu tông sư.
Trần Gia Bảo thản nhiên đáp: “Tổng cộng mười một vị tông sư cường giả, bao gồm trong đó có một sơ kỳ, ba trung kỳ và bảy hậu kỳ tông sư cường giả…”
Lời nói anh chưa dứt thì Liễu Ngọc Phi và nhóm người Vương Hạo đều đơ người luôn. Trời ạ! Mười một vị tông sư cường giả, trong đó còn có đến bảy vị tông sư hậu kỳ, đội ngũ như thế cho dù tìm khắp Việt Nam, cũng là một đội ngũ mạnh kinh khủng, không ai dám xem nhẹ, đội ngũ kinh khủng như thế vây sát anh Trần, còn bị Trần Gia Bảo giết ngược lại, quả thật khiến người khác kinh hoàng!
Tuy nhiên, vẫn chưa chờ đến lúc bọn họ tiêu hóa thông tin này, Trần Gia Bảo tiếp tục nói: “Ngoại trừ mười một vị tông sư ra, truyên kỳ cường giả của nhà họ Hoàng cũng ra mặt, anh ta tên Cung Thiên Kinh, thực lực đã đến cảnh giới truyên kỳ trung kỳ, và còn đang tiến đến vô hạn cận truyên kỳ hậu kỳ, đích thực là một đối thủ đáng gờm!
Vừa dứt lời, tất cả mọi người lại kinh hoàng lần nữa, không ngờ… không ngờ truyên kỳ trung kỳ cường giả cũng lên núi Văn Hồ giết Trần Gia Bảo, nếu không phải tận tai nghe Trần Gia Bảo nói, có đánh chết bọn họ cũng không tin, tuy nhiên điều khiến họ kinh hoàng hơn hết là khi đối diện với sự vây sát của truyên kỳ trung kỳ cường giả và mười một tông sư cường giả, anh Trần có thể bảo toàn tính mạng xuống núi, không, không chỉ xuống núi, nghe lời nói của Trần Gia Bảo thì những người vây sát anh đều chết dưới kiếm anh rồi.
Vương Hạo liền trừng to đôi mắt, trong lòng dậy sóng, giọng khẽ run hỏi: “Anh Trần, anh… anh đã giết hết… mười một vị tông sư cường giả… và truyên kỳ trung kỳ cường giả… rồi sao?”
Câu hỏi của Vương Hạo cũng là điều mà mọi người xung quanh muốn biết, liền trừng to đôi mắt, kinh hoàng nhìn sang Trần Gia Bảo.
Trần Gia Bảo gật đầu đáp: “Không sai, họ đều chết dưới kiếm của tôi, qua trận chiến này, nguyên khí của mười gia tộc lớn bị tổn thất nặng nề, chính vì thế nên tôi mới nói mười gia tộc lớn không còn năng lực có thể đối phó với tôi nữa.”
Nghe đích thân Trần Gia Bảo thừa nhận, nhóm người Vương Hạo tràn đầy sự kinh hoàng, toàn bộ hóa đá tại chỗ. Trời ạ! đối diện với đội ngũ mạnh như thế mà anh Trần có thể đảo ngược lại giết chết đối phương, đúng là kỳ tích!
“Thì ra thực lực của anh Trần đã đến bước đáng sợ như thế, qua trận chiến này, toàn tỉnh Phú Thọ không còn ai là đối thủ của anh nữa, quả thật lợi hại! Đáng cười nhất là lúc đội trưởng Liễu nói với tôi là cảnh giới truyên kỳ cũng không phải là đối thủ của anh, tôi còn không tin, thì ra… thì ra tất cả đều là sự thật!”
Nghĩ đến đây, Vương Hạo bất giác cảm thấy càng tôn trọng Trần Gia Bảo hơn, đó là sự tôn trọng xuất phát từ tận đáy lòng, đối với cường giả!
Liễu Ngọc Phi cũng thấy chóng mặt, tuy cô có tự tin tuyệt đối đối với thực lực của Trần Gia Bảo, nhưng cô vẫn không dám tin, đối diện với sự vây sát của mười một vị tông sư và một vị truyên kỳ, Trần Gia Bảo vẫn có thể chiến thắng, có thể nói Trần Gia Bảo lần nữa khiến cô kinh ngạc.
Tiếp theo đó, Liễu Ngọc Phi nghĩ đến trước đó Vương Hạo còn nghi ngờ thực lực của Trần Gia Bảo, lập tức nhìn sang Vương Hạo, thấy Vương Hạo vừa kinh hoàng vừa tôn kính, trong lòng không khỏi cảm thấy kiêu ngạo.
“Chúng ta rời khỏi đây trước, cụ thể như nào trên đường anh sẽ kể cho em nghe.”
Trần Gia Bảo vừa nói vừa kéo tay của Liễu Ngọc Phi, đi về phía xe Maybach, đồng thời nói với Vương Hạo: “Xe của Ngọc Phi chốc nữa các cậu lái về, ngoài ra, thi thể của Cung Thiên Kinh bọn họ còn trong trúc lâm, cậu phái một nhóm người lên đó dọn dẹp, giúp tôi đưa thi thể của họ đưa về mười gia tộc lớn, xem như là món quà đáp lễ của tôi dành cho họ.”
“Vâng.”
Vương Hạo lập tức cung kính vâng theo, đồng thời trong lòng nghĩ, anh Trần quả nhiên là người hung hãn, đưa thi thể về cho mười gia tộc lớn, chắc chắn mười gia tộc lớn sẽ tức chết thôi!