“Không sai không sai, ở đây rất có nhiều người, đều là những nhân vật lớn có uy tín danh dự, bình thường rất bận rộn, không thể ở đây chờ Trần Gia Bảo mãi được.”
“Tôi thấy ý này của cậu Tôn rất hay, cho Trần Gia Bảo nửa tiếng, có thể thể hiện được phong độ của tỉnh Phú Thọ chúng ta, còn có thể không lãng phí thời gian của mọi người, quả thực là đẹp cả đôi đường, tôi thấy cứ làm như vậy đi.”
“Ha ha, nói không chừng Trần Gia Bảo thấy mình không đấu lại nên không có ý định tới đây đâu, thôi, chúng ta cứ ở đây chờ thêm nửa tiếng đi, dù sao cuối cùng kết quả cũng là Tôn Trường Đông thắng.”
Đa số người xem ở xung quanh đều do Bùi Thanh Phong mời đến tạo khí thế cho Tôn Trường Đông, đương nhiên Tôn Trường Đông tùy tiện nói một câu cũng có nhiều người hưởng ứng, thế lực vô cùng to lớn.
Ngụy Nhã Huyên và Liễu Ngọc Phi tức giận đến cả người đều run rẩy, Phan Phi Uyên hơi nhíu mày, trong lòng rất là bực bội.
Tôn Trường Đông đắc ý cười, đột nhiên xoay người cười nói với Trọng Văn Nam: “Ông Trọng, ông là chủ tịch hội thư pháp và hội họa của thành phố Thái Bình và còn là giám khảo của cuộc thi này, ông cảm thấy ý này như thế nào?”
Trọng Văn Nam gật đầu cười nói: “Cậu nói không sai, lấy nửa tiếng làm hạn chót, nếu đến lúc đó Trần Gia Bảo vẫn không tới thì cứ trực tiếp tuyên bố cậu thắng lợi…”
Đột nhiên, ông ta còn chưa nói xong đã nghe thấy một tiếng chim to rõ dũng mãnh từ trên bầu trời truyền đến vang vọng toàn bộ không gian.
Mọi người sôi nổi theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên.
Chỉ thấy ở độ cao trăm mét có một con chim ưng to lớn, cả người đầy lông đen đang từ phương xa giương cánh bay tới.
Đúng là Hải Đông Thanh!
Dù cho ở khoảng cách xa, lại còn cao hơn trăm mét, nhưng mọi người cũng có thể cảm nhận được Hải Đông Thanh có cơ thể rất lớn, lúc giương cánh bay còn to hơn một chiếc máy bay trực thăng không ít, giống như bá chủ trên bầu trời, không chỉ những người ở trong quảng trường của viện bảo tàng, ngay cả mấy chục ngàn người ở trung tâm thành phố Thái Bình cũng đều bị hấp dẫn.
Bọn họ sống ở thành phố, bình thường đều rất khó nhìn thấy một con chim ưng nhỏ, càng đừng nói đến một con chim ưng to như thế, Hải Đông Thanh to như vậy, mọi người không khỏi kinh ngạc hô ra tiếng, còn tưởng rằng thấy được chim thần, sôi nổi lấy điện thoại ra chụp ảnh.
Liễu Ngọc Phi đột nhiên chấn động, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng, kích động đến nỗi cơ thể mềm mại cũng bắt đầu run rẩy, nói: “Gia Bảo, là Gia Bảo tới.”
“Cô nói cái gì?” Anh em Ngụy Phong Lăng và Phan Phi Uyên kinh ngạc hỏi, vội vàng ngửa đầu lên nhìn kĩ lại, chẳng lẽ Trần Gia Bảo ở trên lưng Hải Đông Thanh?
Đột nhiên, trong đám người có người tinh mắt hô lên: “Nhìn kìa, mọi người mau nhìn xem, hình như có người trên lưng con chim.”
Mọi người sôi nổi kinh ngạc không thôi, vội vàng mở to hai mắt nhìn lại, lập tức đều ồ lên.
Chỉ thấy ở trên lưng Hải Đông Thanh thình lình có một người đón gió mà đứng, tư thế tiêu sái giống như tiên, tuy rằng khoảng cách quá xa nên nhìn không rõ lắm nhưng cũng có thể nhìn ra được đó là một người người trẻ tuổi.
Hải Đông Thanh càng bay gần, mọi người loáng thoáng có thể nhìn thấy hình như người trẻ tuổi đang đeo một cái túi, trong tay còn cầm một cây “Trường côn” dài khoảng năm mét.
Mọi người vừa kinh ngạc vừa tò mò, sôi nổi nghị luận rốt cuộc người trên lưng chim ưng là người hay là thần tiên?
Lưu Vũ Tình nhìn chim ưng thần trên bầu trời bay càng lúc càng gần, khiếp sợ nói: “Thật không thể tin nổi, trên đời lại có Hải Đông Thanh lớn như vậy, mà điều không thể tin được nhất là người trên lưng Hải Đông Thanh, có thể cưỡi chim ưng thần đến, rốt cuộc anh ta là ai?”
“Trần Gia Bảo, là Trần Gia Bảo.” Bùi Tuệ Lâm ngửa mặt lên trời nhìn, trong lòng chấn động.
Lúc ở trên núi Dương Giang, cô ta đã từng thấy Trần Gia Bảo ngồi trên lưng Hải Đông Thanh bay đến quyết chiến với Phụng Bằng Thanh, lúc ấy đã lưu lại một ấn tượng sâu sắc trong lòng cô ta, cho nên bây giờ nhìn thấy Hải Đông Thanh cô ta đã lập tức nhận ra.