Trần Gia Bảo liếc xéo anh ta, cười khinh bỉ: “Người ngoài nên giữ im lặng thì tốt hơn, hay là anh đã tự coi mình là chủ nhà họ Bạch trong tương lai rồi, nên muốn quyết định thay cho chủ nhà họ Bạch?”
Tất nhiên Hề Vân Lâm muốn trở thành chủ nhà họ Bạch trong tương lai, nhưng hiện tại anh ta không thể thừa nhận điều đó, thẹn quá hóa giận, vội nói: “Nói vớ nói vẩn, nhà họ Hề có mối quan hệ tốt đẹp với nhà họ Bạch từ bao đời nay, bây giờ anh hỗn hào ngay giữa nhà họ Bạch như thế, tôi thấy anh chướng mắt là lẽ đương nhiên!”
“Nói như vậy thì anh vẫn chỉ là người ngoài, còn tôi đang nói chuyện với bố vợ tương lai của tôi, làm gì có chỗ cho anh xen vào?” Trần Gia Bảo đáp lại dửng dưng.
Hề Vân Lâm rất giận dữ nhưng không biết phải phản bác lại như thế nào, tức muốn nổ tung.
Bạch Ngọc Thanh cười tươi roi rói, đây là lần đầu tiên thấy Hề Vân Lâm ngậm hột thị như vậy, cô ta lại càng thấy có thêm thiện cảm với Trần Gia Bảo.
Trần Gia Bảo quay đầu nhìn Bạch Hải Hồng, cười nói: “Bố vợ thấy sao ạ?”
Bạch Hải Hồng cảm thấy hai tiếng “bố vợ” hết sức chói tai, đâu phải ông ta không hiểu ý của Trần Gia Bảo, nhưng có đánh chết ông ta cũng không muốn thừa nhận mối quan hệ giữa Trần Gia Bảo và Bạch Ngọc Thanh, nhưng nếu như không đồng ý thì Trần Gia Bảo lại sẽ không chữa trị cho ông cụ.
Bạch Hải Hồng bối rối đứng như trời trồng, cảm thấy tiến thoái lưỡng nan, chẳng còn thấy bóng dáng lạnh lùng lúc ban đầu khi xua đuổi Trần Gia Bảo đâu nữa.
Hà Tử Lan nháy mắt với Bạch Ngọc Thanh để cô ta thuyết phục Trần Gia Bảo.
Bạch Ngọc Thanh quay đầu làm ngơ.
Tức cười, mục đích chính của cô ta đêm nay là để nhà họ Bạch thành lập quan hệ liên minh với Trần Gia Bảo, bây giờ khó khăn lắm mới có được dấu hiệu khả quan, làm sao cô ta có thể phá hoại công sức của Trần Gia Bảo được?
Hà Tử Lan cảm thấy bất lực, đúng là con gái lớn rồi, việc nhà thì nhác việc chú bác thì siêng.
Trần Gia Bảo liếc nhìn xung quanh và cười nói: “Có vẻ như bố vợ thấy khó xử quá, thôi vậy, bác đã không biết phải làm thế nào thì cháu sẽ dùng hành động trực tiếp để cho bác biết.”
Nói xong, Trần Gia Bảo kéo Bạch Ngọc Thanh đứng dậy, cùng nhau đi đến giữa phòng khách.
Bạch Ngọc Thanh thắc mắc: “Gia Bảo, anh định làm gì thế?”
Bạch Hải Hồng, Hà Tử Lan và Hề Vân Lâm cũng ngơ ngác, nhưng có một điềm báo không lành đang manh nha trong đầu họ.
“Anh đang làm một việc nên làm và nhất định phải làm ngay bây giờ.” Trần Gia Bảo mỉm cười, lấy trong túi chiếc hộp nhỏ bằng gấm và mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn ngọc phỉ thúy long thạch chủng, sáng lên dịu dàng dưới ánh đèn, trông thật rực rỡ.
Chiếc nhẫn ngọc phỉ thúy long thạch chủng này là mẫu mà Lưu Vũ Tình tặng cho Trần Gia Bảo, sau khi nhận được, Trần Gia Bảo luôn mang theo người, không ngờ bây giờ nó lại có ích.
Bạch Ngọc Thanh tròn mắt, lập tức hiểu ngay ra rằng Trần Gia Bảo đang cầu hôn mình!
Đột nhiên, cô ta cảm thấy trái tim rộn ràng đang bắt đầu đập thình thịch.
Hề Vân Lâm, Bạch Hải Hồng và những người khác mặt biến sắc, chẳng lẽ Trần Gia Bảo muốn cầu hôn Bạch Ngọc Thanh trước sự chứng kiến của đông đảo mọi người? Làm thế thì rõ ràng là công khai tát vào mặt họ!
“Trần Gia Bảo, anh dám!” Hề Vân Lâm tức giận nói.
Trần Gia Bảo liếc nhìn Hề Vân Lâm, nhếch miệng cười, sau đó quỳ một gối xuống, nở một nụ cười ấm áp say lòng người, nói rất “chân thành”: “Ngọc Thanh, hãy làm vợ chưa cưới của anh nhé.”
Việc anh phải làm rất đơn giản, đó là xác nhận quan hệ giữa anh và Bạch Ngọc Thanh. Như vậy thì, thứ nhất, sau khi chữa khỏi bệnh cho ông Bạch, anh sẽ không bị Bạch Hải Hồng qua cầu rút ván, thứ hai, anh có vả vào mặt Hề Vân Lâm và Bạch Hải Hồng ngay tại chỗ. Đúng là một mũi tên trúng hai con chim!