“Được, thẳng thắn lắm!” Hề Vân Lâm cười: “Tiểu Liên, làm ơn lấy giấy bút giúp tôi.”
“Hả? À, vâng…” Tiểu Liên hiểu ra và đi tới tủ đầu giường lấy một tờ giấy trắng cùng một cây bút nước màu đen đưa cho Hề Vân Lâm.
Hề Vân Lâm cúi xuống bàn, viết liến thoắng nội dung của bản thỏa thuận, Bạch Hải Hồng đứng bên cạnh nhìn những con chữ, gật đầu hài lòng.
Sau khi viết xong, Hề Vân Lâm tươi cười đưa cho Trần Gia Bảo nói: “Đây là nội dung của bản thỏa thuận. Nếu anh không có ý kiến gì, thì hãy ký và điểm chỉ lên đó. Nếu anh không chữa khỏi được cho ông Bạch, thì thông cảm nhé, phải nghiêm túc chấp hành theo nội dung được ghi ở đây thôi.”
Bạch Ngọc Thanh ghé người về phía trước, cùng Trần Gia Bảo đọc nội dung trên đó, suýt chút nữa bật cười, tức giận nói: “Đã thỏa thuận bằng miệng rồi mà còn bắt Gia Bảo ký tên rồi điểm chỉ. Thật đúng là bắt nạt người khác quá đáng!”
Hề Vân Lâm cười bảo: “Biết làm thế nào được, lời nói gió bay. Chỉ khi bút sa gà chết thì mới có sức thuyết phục. Tôi làm điều này để bảo vệ lợi ích của nhà họ Bạch. Tôi tin chắc rằng bác trai cũng sẽ đồng ý.”
Bạch Hải Hồng nói: “Đúng vậy, làm như thế cũng là để đảm bảo quyền lợi cho nhà họ Bạch. Bố thấy Tại Tâm làm như vậy không có vấn đề gì cả, Trần Gia Bảo, nếu như cháu không phản đối, thì hãy ký tên và điểm chỉ đi.”
“Gia Bảo…” Bạch Ngọc Thanh còn định khuyên nhủ Trần Gia Bảo.
Anh lắc đầu cười với cô và nói: “Chữ ký thì được, nhưng tôi nghĩ cần bổ sung thêm một khoản nữa, vả lại chỉ một mình tôi ký thì không công bằng.”
“Ồ? Anh muốn thêm nội dung gì?” Hề Vân Lâm bật cười.
Trần Gia Bảo tươi cười nhưng ánh mắt lạnh dần đi, anh nói: “Ngọc Thanh là vợ chưa cưới của tôi. Tôi không muốn thấy ai đó suốt ngày quấy rầy Ngọc Thanh như một con chó. Mặc dù con chó chẳng gây đe dọa gì cho tôi, nhưng nhìn nó lại thấy khó chịu. Vậy nên, tôi hy vọng sẽ bổ sung thêm một điều nữa. Sau khi tôi chữa khỏi bệnh cho ông Bạch, thì anh Hề Vân Lâm sẽ chủ động cách xa Ngọc Thanh và tôi một trăm ki lô mét, và không được phép xuất hiện trước mặt Ngọc Thanh nữa.”
Hề Vân Lâm khẽ cau mày, sau đó giãn mặt ra và nói: “Được, tôi đồng ý!”
Anh ta cho rằng Trần Gia Bảo không thể chữa khỏi được bệnh Alzheimer, nên ký tên ngay lập tức, dù sao chăng nữa Trần Gia Bảo cũng sẽ thua thôi!
“Tốt lắm, rất công bằng.” Trần Gia Bảo đặt bút ký và lăn tay điểm chỉ lên tờ giấy.
Sau khi Hề Vân Lâm cũng ký tên và điểm chỉ, Trần Gia Bảo nhếch miệng cười, nói: “Tốt lắm, để tôi nhắc nhở anh thêm một điều này. Không ai có thể thua cược và quỵt nợ Trần Gia Bảo tôi đâu. Kinh Lập Thành không thể quỵt được, Hề Như Kiên không quỵt được, Hề Vân Lâm anh cũng không thể quỵt được.”
“Chờ anh chữa khỏi bệnh cho ông Bạch trước đi đã rồi hãy huênh hoang.” Hề Vân Lâm cười khinh thường. Lâu lâu anh ta lại chạy đến nhà họ Bạch, nên biết rõ bệnh tình của ông Bạch. Ngay cả chuyên gia nổi tiếng thế giới của Hoa Kỳ cũng bó tay với căn bệnh Alzheimer của ông Bạch. Trần Gia Bảo còn trẻ như vậy, làm sao có thể chữa khỏi bệnh cho ông Bạch được? Anh ta cầm chắc chiến thắng trong vụ cá cược này.
“Đợi tôi chữa khỏi bệnh xong, anh chỉ có đường chạy trốn mà thôi.” Trần Gia Bảo cười nhẹ, ngồi xuống trước mặt ông cụ, vươn tay ra bắt mạch.
Trong khái niệm “thận chủ xương tủy”, thì “tủy” bao gồm tủy sống, dịch não tủy, tủy xương, v.v. đều do thận khí điều khiển, thận tinh theo các đường kinh mạch chuyển hóa thành tủy ở cột sống và thông lên não nên người trẻ có trí óc linh hoạt, trí nhớ tốt, xương cốt chắc khỏe là do chức năng thận hoạt động tốt.
Và khi tuổi càng cao thì thận khí cũng dần suy yếu, trí nhớ cũng suy yếu, về già do không đủ thận tinh nên sẽ tiềm ẩn nguy cơ mắc bệnh Alzheimer.
Như Trần Gia Bảo đã dự đoán trước đó, sau khi bắt mạch cho ông Bạch, anh đã phát hiện ra nguyên nhân sâu xa dẫn đến chứng đãng trí tuổi già của ông Bạch cũng giống với ông nội của Kiều Phượng Hoa, cả hai đều là do thận không đủ dịch. Muốn điều trị, chỉ cần kê đơn thuốc phù hợp là được.