Vào lúc này tất cả mọi người đều chú ý tới Trần Gia Bảo, lập tức ồn ào lên. Trần Gia Bảo vừa là người đầu tiên nộp bài, hơn nữa còn là cuộc thi chính thức. Khốn kiếp, điều này cũng quá nghịch thiên rồi?
Trên bục chủ trì, Vũ Trầm Minh, Vũ Vô Song cùng những người khác đều đồng loạt ngạc nhiên, mà Vũ Lâm Giang ánh mắt chợt lóe sáng, âm thầm gật đầu.
Đợi đến khi Trần Gia Bảo đi qua đó, Vũ Trầm Minh nhạc nhiên hỏi: “Bây giờ cậu muốn nộp bài sao?”
“Đương nhiên.” Trần Gia Bảo lấy tờ giấy thi đưa cho Vũ Trầm Minh.
Vũ Trầm Minh cầm lấy tờ giấy trong tay rồi vô thức nhìn xuống, nỗi kinh ngạc trông lòng càng đậm hơn. Chỉ thấy tất cả đáp án mà Trần Gia Bảo viết ra không chỉ rõ ràng mạch lạc, nội dung hoàn thiện, mà còn hình thành hệ thống, thậm chí còn hoàn hảo hơn cả đáp án chính xác trong tay ông ta nữa.
“Y thuật của chàng trai này quả nhiên không thể coi thường, cũng may tối hôm qua sửa lại câu hỏi, nếu không thì há chẳng phải sẽ bị Trần Gia Bảo cướp mất ngôi quán quân sao, vậy mặt mũi của nhà họ Vũ chúng ta để đâu bây giờ?”
Vũ Trầm Minh kinh ngạc, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy vui mừng.
Vào ngay lúc này, Vũ Lâm Giang bước nhanh qua đây, liếc mắt nhìn câu trả lời của Trần Gia Bảo. Đột nhiên ánh mắt anh ta lóe sáng lên, không nói câu nào giật lấy tờ giấy trong tay của Vũ Trầm Minh đi, liên tục gật đầu khen ngợi: “Tốt, tốt lắm, câu trả lời này trả lời rất tốt, cậu vượt qua câu hỏi này rồi.”
“Nếu đã như vậy, thế thì tôi quay trở về để chuẩn bị cho câu hỏi thứ hai đây.”
Sau khi Trần Gia Bảo nói xong, liền khẽ gật đầu với Vũ Nhuận Nguyệt, sau đó bước xuống bục chủ trì quay trở về ghế ngồi của mình.
“Y thuật của Trần Gia Bảo quả nhiên rất tốt.” Vũ Hoàng Việt cảm thán nói: “Đáng tiếc, đáng tiếc quá, cậu ta họ Trần chứ không phải họ Vũ, đã định sẵn không giành được chức quán quân.”
“Câm miệng, bớt nói vài câu đi.” Vũ Nhuận Nguyệt vốn dĩ tâm trạng không tồi, sau khi nghe Vũ Hoàng Việt nói xong câu này sắc mặt liền tối sầm đi.
Lại nói về Trần Gia Bảo nhanh chóng nộp đáp án, khiến cho trong lòng Vũ Thịnh Nam cùng những người khác không phục, cả người trầm ngâm suy nghĩ câu trả lời, bút trong tay cũng viết càng ngày càng nhanh hơn.
Bỗng nhiên, Vũ Nhược Uyên đứng lên bước về phía bục chủ trì, trở thành người thứ hai nộp bài.
Áp lực trong lòng của Vũ Thịnh Nam, Vũ Bảo Minh và những người khác càng trở nên lớn hơn.
Trần Gia Bảo ngồi trên ghế của mình, nhìn về phía Khương Ngọc và Hồng Yến Nhi. Mặc dù không nhìn thấy đáp án mà bọn họ viết, nhưng thông qua biểu cảm cũng có thể đoán ra được chút ít. Chỉ nhìn thấy Khương Ngọc mặc dù cau mày suy nghĩ, nhưng bút trong tay chưa dừng lại chút nào, vấn đề thăng hạng chắc là không lớn. Mà Hồng Yến Nhi viết rồi lại dừng, biểu cảm phiền não mà rối bời. Xem ra hy vọng tiến vào vòng hai của Hồng Yến Nhi là vô cùng mong manh.
Sau khi Vũ Nhược Uyên nộp bài xong rồi quay trở lại ghế ngồi của mình, cô ta đột nhiên quay đầu nhìn sang Trần Gia Bảo rồi nhỏ giọng nói: “Anh thật sự rất lợi hại, “Ngũ vận Lục Khí” rất thâm sâu, anh có thể nộp bài nhanh như vậy chứng tỏ lý thuyết y thuật của anh rất vững chắc.”
Trần Gia Bảo thu lại ánh mắt đang nhìn về phía hai người Khương Ngọc, nhìn qua Vũ Nhược Uyên khẽ gật đầu rồi nói: “Cảm ơn đã khen ngợi.”
Khóe miệng của Vũ Nhược Uyên khẽ cong lên thành một đường cong, tự tin nói: “Thế nhưng, trước đây khi tham gia thi đấu, tôi luôn luôn giành hạng nhất, lần này cũng sẽ không ngoại lệ.”
Ẩn ý chính là Trần Gia Bảo cuối cùng sẽ thua trước cô ta, mà thực sự Vũ Nhược Uyên cũng có sức mạnh và tự tin như vậy.
Trần Gia Bảo khẽ nhún vai: “Trước đây cô có thể giành được hạng nhất, đó là bởi vì tại mấy trận đấu trước đây không có ai tên là Trần Gia Bảo.”
“Anh rất tự tin, vậy thì tôi mỏi mắt mong chờ, chờ xem bị tôi vả mặt đi.” Nụ cười nơi khóe miệng của Vũ Nhược Uyên càng sâu hơn nữa.