Mọi người xung quanh liên tiếp ném ra những ánh mắt khinh bỉ, đúng là tột cùng của cặn bã.
Đột nhiên, bốp một tiếng, Từ Như Phương thẳng tay cho An Nhạc Tầm một cái bạt tai, tức giận đến toàn thân phát run.
Trên mặt An Nhạc Tầm xuất hiện năm dấu ngón tay đỏ, vẫn ở chỗ cũ van xin tha thứ.
Thu Vũ Liên trợn mắt một cái, mang chai rượu đi tới, đưa cho Từ Như Phương, nói: “Đối phó loại đàn ông này, cô nên dùng cái này.”
Từ Như Phương thuận tay đón lấy, sắc mặt thay đổi.
An Nhạc Tầm hoàn toàn biến sắc, vừa định chạy đi nhưng rồi đột nhiên con ngươi anh ta chuyển động, gắng gượng đứng lên tại chỗ, giả bộ dịu dàng tha thiết, điềm đạm nói: “Như Phương, nếu như vậy có thể khiến em tha thứ cho anh thì em cứ mạnh tay mà đánh anh đi, anh đảm bảo sẽ tuyệt đối không né tránh.”
Bởi vì anh ta hiểu rõ Từ Như Phương. Từ Như Phương nhẹ dạ, tốt bụng, tuyệt đối sẽ không ra tay tàn nhẫn.
“Anh bây giờ chỉ làm tôi cảm thấy buồn nôn!” Từ Như Phương cắn răng một cái. cầm chai rượu, tàn nhẫn nhắm đỉnh đầu An Nhạc Tầm đập xuống.
An Nhạc Tầm hoàn toàn biến sắc, nào nghĩ tới Từ Như Phương sẽ ra tay thật, vừa định né tránh.
Đột nhiên, Vũ Nhược Uyên hừ nhẹ một tiếng, đồng thời sử dụng sức lực bên trong. An Nhạc Tầm đang nghĩ trong đầu, trong nháy mắt có chút lơ đễnh, ngơ ngẩn đứng tại chỗ.
Trần Gia Bảo quay đầu, nhìn chăm chú về phía Vũ Nhược Uyên.
Một lúc sau, “choang” một tiếng, chai rượu tàn nhẫn đập vào đầu An Nhạc Tầm, đập vỡ đầu chảy máu, rượu lẫn với máu chảy xuống.
An Nhạc Tầm kêu lên thảm thiết, lập tức quay về bản chất, hung tợn nói: “Cô, thứ đàn bà xấu xí lại dám đánh tôi. Đúng là phải tát cô!”
Anh ta thẹn quá hoá giận, vung lên một cái tát, hướng về phía mặt Từ Như Phương hạ xuống.
Từ Như Phương hơi thay đổi sắc mặt, chưa đợi An Nhạc Tầm đánh tới mặt, Thu Vũ Liên bên cạnh đã tát cho An Nhạc Tầm một cái văng ra ngoài.
Từ Như Phương cùng lúc đó thở phào nhẹ nhõm, trong lòng thất vọng tột độ, cắn môi nói: “An Nhạc Tầm, chúng ta đã kết thúc rồi, về sau đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
An Nhạc Tầm cũng biết có đám người Trần Gia Bảo ở đây, anh ta rơi vào vị trí yếu kém, vừa muốn xoay người rời đi.
Đột nhiên, cổ của anh ta bị ngứa, trong phút chốc lại hết, đồng thời lại nghe giọng nói của Vũ Nhược Uyên: “Tôi rất ghét đàn ông đánh phụ nữ.”
An Nhạc Tầm khẽ cau mày, xoay người chạy trối chết.
Từ Như Phương bất lực ngồi bệt trên mặt đất, nghẹn ngào khóc lên.
Đột nhiên, giọng Trần Gia Bảo vang lên: “Trời đã tối rồi, về sớm một chút đi, cũng đừng uống rượu để tránh gặp nguy hiểm.”
Ngắn ngủi một câu, trong lòng Từ Như Phương lại dâng lên ấm áp, đứng lên, lau nước mắt, chân thành nói: “Cám ơn các người, trước kia các người tốt bụng nhắc nhở tôi, tôi còn vu oan cho các người. Tôi thật ngu ngốc, hi vọng các người có thể tha thứ cho tôi.”
Thu Vũ Liên lắc đầu cười, nói với Trần Gia Bảo: “Chúng ta đi thôi.”
Trần Gia Bảo gật gật đầu, cùng đi ra ngoài.
Vũ Nhược Uyên khẽ cười một tiếng, ở phía sau theo tới: “Em trai thối, cũng không biết chờ chị nữa.”
Từ Như Phương nhìn bóng lưng Trần Gia Bảo rời đi. Đột nhiên nhận ra mình còn không biết tên của đối phương, vừa định đuổi tới hỏi dò, đột nhiên lại ngừng lại bước chân, tự giễu nở nụ cười: “Ngay cả Lư Bảo Quốc cũng dám giẫm đạp, thân phận chắc chắn không tầm thường. Anh có thể cứu tôi cũng đã rất tốt rồi, tôi cần gì phải hỏi tên của anh cho buồn thêm?”