Trong tiếng cười trào phúng khinh thường của Vũ Thịnh Nam, thần sắc Trần Gia Bảo không thay đổi, đột nhiên trong tay bắt đầu vận dụng chân nguyên, cầm lấy Ngọc Hư Kim Đỉnh, nhẹ nhàng vứt lên trên không, lập tức, chỉ thấy Ngọc Hư Kim Đỉnh dừng giữa không trung tự động xoay chuyển.
“Oa” một tiếng, xung quanh lại là một phen xôn xao, cảnh tượng kì dị như vậy, bọn họ là lần đầu tiên nhìn thấy.
Thần sắc Vũ Thịnh Nam thay đổi cực lớn,tiếng cười lập tức biến mất, đột nhiên trong đầu vụt lên một tia sáng, chấn động nói: “Đây… đây là từ trong biến ra ngoài, hơn nữa còn là từ trong biến ra ngoài một cách rất cao siêu, anh… anh vậy mà lại là một võ giả?”
Anh ta trước đó không hề thấy chút khí tức nào của võ giả trên người Trần Gia Bảo, còn tưởng rằng Trần Gia Bảo chỉ là một người bình thường có y thuật rất cao, không ngờ đến, Trần Gia Bảo vậy mà lại là võ giả, điều này nằm ngoài sự dự liệu của anh ta, càng làm anh ta kinh hãi hơn là, anh ta không nhìn thấu tu vi của Trần Gia Bảo, chẳng phải đang nói rõ theo một cách khác là, thực lực võ công của Trần Gia Bảo còn vượt xa anh ta?
“Tôi từng nói, bản lĩnh của Trần Gia Bảo tôi, nào phải là thứ anh có thể đo lường được!”
Ánh mắt Trần Gia Bảo liếc một cái, thần sắc kiêu ngạo, giọng nói ở trên quảng trường truyền ra rất xa, khí thế phi phàm!
Trong đám người, đám Khương Ngọc, Ngô Thanh, Hoàng Chí Huy càng trợn trừng hai mắt, thần sắc kinh hãi.
Khương Ngọc lẩm bẩm nói: “Thì ra… thì ra Trần Gia Bảo lợi hại như vậy?”
“Nào chỉ là lợi hại thôi đâu, quả thật là lợi hại đến mức độ có thể nghịch thiên!”
Hồng Yến Nhi sớm đã nhìn thấy Trần Gia Bảo ra tay, biết rõ thực lực của Trần Gia Bảo, ít nhất cũng phải ở cấp bậc tông sư, thân Khương Ngọc bị chấn kinh, trên khóe miệng cô ta lộ ra một nụ cười đắc ý.
Đột nhiên, Trần Gia Bảo thi triển Tiên Vũ Hợp Tông Quyết, năm ngón tay nắm lại như bàn tay hổ, lập tức, linh khí được bao hàm ở trong dược liệu trên bàn được Trần Gia Bảo rút ra, hình thành một cỗ khí màu xanh mà mắt thường có thể nhìn thấy, đồng loạt ngưng tụ tiến vào trong Ngọc Hư Kim Đỉnh giữa không trung.
Vũ Lâm Giang đột nhiên chấn kinh nói: “Ngưng khí thành đan, đây vậy mà lại là ngưng khí thành đan?”
“Không hổ danh là bô lão một hệ của núi Vụ Ẩn, quả nhiên biết nhiều kiến thức rộng, không sai, chính là ngưng khí thành đan.”
Trần Gia Bảo quay đầu nhìn về phía Vũ Lâm Giang, trong ánh mắt vụt qua sự tán thưởng rồi biến mất.
Sở dĩ anh có thể làm được “Ngưng khí thành đan”, hoàn toàn là dựa vào Tiên Vũ Hợp Tông Quyết mà anh tu luyện, có thể trực tiếp hấp thụ điều động linh khí, dùng để luyện chế đan dược, quả thực là bớt sức lực mà hiệu quả gấp đôi.
Được Trần Gia Bảo tự mình thừa nhận, trong lòng Vũ Lâm Giang càng thêm kinh hãi, nói: “Không ngờ đến tôi ở cái tuổi gần đất xa trời này, còn có thể tận mắt nhìn thấy ngưng khí thành đan trong truyền thuyết, Vũ Lâm Giang tôi có may mắn gì, còn cảnh giới của Trần Gia Bảo cậu lại cao đến đâu?”
“Lão Giang, cảnh giới của ngưng khí thành đan rất cao sao?”
Đột nhiên, Vũ Nhuận Nguyệt mở miệng tò mò hỏi.
Cô ta không có hứng thú mấy với y thuật, nhưng lại là kẻ mạnh võ đạo tông sư, biết ngưng khí thành đan là cách nói của đạo gia, thông qua cơ thể vận chuyển chân khí ngưng kết thành đan, đến lúc đó ngay cả tuổi thọ, sức mạnh của cơ thể cùng với tu vi đều sẽ tăng mạnh nhanh chóng, nhưng chỉ là cảnh giới trong truyền thuyết của đạo gia mà thôi, ai cũng chưa từng thật sự nhìn thấy, còn về ngưng khí thành đan mà Trần Gia Bảo đang luyện dược trước mắt, cô ta lại không biết rõ lắm.