Ngay khi Trần Gia Bảo kể cho Bạch Ngọc Thanh nghe về tình hình núi Văn Hổ, thì ba người Cao Triết, Nhậm Mộng Vũ và Thượng Tiếu Vi, cũng từ quán bar trở về nhà họ Bạch.
Sau khi ba người xuống xe, Nhậm Mộng Vũ tinh tế phát hiện bãi đậu xe có thêm một chiếc Maybach, nói thầm trong lòng, muộn như vậy, chẳng lẽ còn có khách khác tới nhà họ Bạch?
Sắc mặt Thượng Tiếu Vi bên cạnh có chút khó coi, không, chuẩn xác mà nói, là tâm tình tương đối ác liệt.
Dọc theo đường đi Cao Triết vẫn luôn nói xấu Trần Gia Bảo, Thượng Tiếu Vi lập tức phản bác lại, nếu không phải Nhậm Mộng Vũ vẫn luôn ở bên cạnh hòa giải, chỉ sợ là hai người này sẽ trực tiếp cãi nhau.
Giờ phút này, nhìn thấy Thượng Tiếu Vi tâm tình không tốt, Nhậm Mộng Vũ là khuê mật tốt của cô, lập tức nắm lấy cánh tay cô, nói: “Tiếu Vi, tớ nghe nói nhà chính trong hoa viên nhà họ Bạch cảnh sắc rất đẹp, hơn nữa hiện tại trăng sáng lên cao, có một loại hương vị khác, nếu không chúng ta cùng đi tới đó nói chuyện giải sầu?”
Thượng Tiếu Vi gật gật đầu, bây giờ cô cũng không muốn đi vào phòng khách cùng với Cao Triết.
Nhậm Mộng Vũ lại nói với Cao Triết: “Cao Triết, tôi đi cùng Tiếu Vi đến hoa viên, lúc anh đi vào phòng khách, nói với bố tôi một tiếng.”
Cao Triết trả lời lại một tiếng, xoay người đi về phía phòng khách, nhìn ra được, tâm tình anh ta cũng không thoải mái, anh ta rõ ràng cùng Thượng Tiếu Vi lớn lên cùng nhau, vậy mà lại không bằng tên Trần Gia Bảo chỉ vừa mới gặp mặt, chẳng lẽ Trần Gia Bảo lại có duyên nữ nhân như vậy?
“Mẹ kiếp, thật sự là không có thiên lý, may mắn Mộng Vũ không thích Trần Gia Bảo, nếu không, mình chẳng phải là tiền mất tật mang sao?”
Cao Triết vừa đi vừa lẩm bẩm, tiếp tục nói: “Nếu lần này nhà họ Cảnh có thể vượt qua cửa ải khó khăn của ngài Trần , mình sẽ thổ lộ với Mộng Vũ, mình nhất định phải có được cô ấy!”
Anh ta nắm chặt nắm tay, giống như là vì chính mình mà động viên!
Bên kia, khi Nhậm Mộng Vũ lôi kéo Thượng Tiếu Vi hướng về phía hoa viên đi tới, trong nhà chính, Trần Gia Bảo cũng đã kể xong chuyện ở núi Văn Hổ.
Bạch Ngọc Thanh kính nể cảm thán nói: “Cô Đạm Đài Thái Vũ kia rõ ràng là địch thủ của anh, lại có thể bởi vì cùng anh ước chiến mà chủ động giúp anh, bất luận là lòng dạ khí độ hay là tu vi võ đạo, đều là rồng phượng trong biển người, để cho Ngọc Thanh kính nể không thôi.
Lúc trước Ngọc Thanh cho rằng mình đã là thiên chi kiêu nữ tập trung sự sủng ái của trời đất , hiện tại mới biết được, trên đời này còn có người phụ nữ càng thêm ưu tú, trước kia Ngọc Thanh chỉ là ếch ngồi đáy giếng.”
Trần Gia Bảo cười nói: “Ngọc Thanh và Đạm Đài Thái Vũ phong cách không giống nhau, nếu đem ra so sánh, tu vi võ đạo của cô ấy tuy cao, nhưng thủ đoạn thương trường lại kém em rất xa, em cần gì phải tự ti, hơn nữa trong lòng anh, người có thể nằm trong lòng anh được anh yêu thương trìu mến như Ngọc Thanh, có thể so với Đạm Đài Thái Vũ kia đáng yêu hơn gấp trăm lần.”
“Đáng ghét, cô Đạm Đài người ta cứu anh, anh còn ở sau lưng nói xấu cô ấy.” Bạch Ngọc Thanh nũng nịu không thôi, nhưng ý cười trong mắt lại thể hiện rõ niềm vui trong lòng cô.
Tiếp theo, Bạch Ngọc Thanh dừng một chút, tiếp tục nói: “Gia Bảo một người một kiếm, chém giết cường giả truyền kỳ Cung Thiên Kinh cùng với nhiều cường giả tông sư như vậy, làm người cường đại nhất của tỉnh Phú Thọ, trải qua trận chiến này, chỉ sợ toàn bộ tỉnh Phú Thọ, không ai dám vi phạm ý tứ của anh nữa, Ngọc Thanh thật sự rất tự hào về anh. Bây giờ em suy nghĩ về vẻ mặt của bố em sau khi biết được anh chiến thắng, lập tức nhịn không được muốn cười, đúng rồi, hiện tại anh định xử lý nhà họ Hoàng như thế nào?”
Trong mắt Trần Gia Bảo hiện lên một đạo ánh sáng mãnh liệt, nói: “Những gia tộc này đối với anh tuy rằng không có uy hiếp gì, nhưng mối thù bọn họ phái người ở núi Văn Hổ vây giết anh, lại không thể chỉ cần giết chết hết tông sư của bọn họ cứ như vậy là tính xong.”
“Vậy anh định sẽ giết bọn họ?”