“Anh đang nằm mơ giữa ban ngày à?” Vũ Nhược Uyên lên tiếng đầy chế giễu: “Anh đánh gãy chân Long Trạch Việt, phế bỏ tu vi của anh ta, còn giữ bí mật về Thiên Hành Cửu Châm, anh nghĩa là nhà họ Long sẽ bỏ qua cơ hội tốt lần này sao?”
“Nhà họ Long nghĩ sao thì tôi không để ý, tôi chỉ biết là nhà họ Vũ nhất định có cách khiến cho nhà họ Long từ bỏ.” Ánh mắt Trần Gia Bảo sáng ngời, nói: “Nói cách khác, nhà họ Vũ, nhà họ Phương và nhà họ Bạch liên hợp lại, cùng tạo áp lực cho nhà họ Long, dù cho nhà họ Long có hung hăng tới đâu thì cũng không thể làm trái ý của ba nhà còn lại.”
Vũ Nhược Uyên trợn mắt, một lúc lâu mới bình tĩnh lại, lắc đầu nói: “Anh thật to gan, ba gia tộc của Quỷ Y Môn cùng liên hợp lại để chèn ép nhà họ Long, uổng công anh nghĩ được cách này.”
“Tôi có thể làm cho nhà họ Phương phải nghe lời, còn bên phía nhà họ Bạch, tôi nhớ rõ là nhà họ Vũ và nhà họ Bạch có quan hệ rất tốt, mong là nhà họ Vũ có thể nhờ nhà họ Bạch ra tay.”
“Anh tính hết mọi chuyện rồi mà.” Vũ Nhược Uyên không còn gì để nói, thậm chí bản thân cô ta cũng nghi ngờ, lúc Trần Gia Bảo bỏ thuốc khống chế Phương Hàn Diệc cũng đã nghĩ tới bước này. Người đàn ông này còn trẻ nhưng còn gian xảo hơn cả cáo già.
Trần Gia Bảo híp mắt cười nói: “Xong việc rồi thì tôi nợ nhà họ Vũ một ân tình, tôi là người ân oán rõ ràng, sẽ không để cho nhà họ Vũ phải chịu thiệt thòi gì đâu.”
“Nhớ kỹ lời nói của anh.” Vũ Nhược Uyên trừng mắt nhìn Trần Gia Bảo, nói: “Tôi có thể gọi điện thoại cho lão Giang để xin lệnh, tốt nhất là anh nên cầu khẩn để bọn họ đồng ý với suy nghĩ của anh đi.”
“Bọn họ nhất định sẽ đưa ra quyết định sáng suốt nhất.” Trần Gia Bảo định liệu trước.
Sau đó, trên đường đi không ai nói chuyện nữa.
Trở lại thành phố Văn Lan, Vũ Nhược Uyên trở về phòng mình, gọi cho Vũ Lâm Giang.
Hôm sau, tộc trưởng của chi chính nhà họ Vũ, Vũ Ngọc Thanh, cùng với Vũ Lâm Giang ở níu Vụ Ẩn tới nhà họ Bạch thăm viếng.
Tộc trưởng nhà họ Bạch tiếp đãi chu đáo, ba người nói chuyện trong phòng kín thời gian rất lâu, nội dung nói chuyện được coi là cực kỳ bí mật, không ai biết bọn họ nói tới chuyện gì.
Nhưng mà không lâu sau đó, ba vị tộc trưởng của ba nhà Bạch, Phương, Vũ thuộc Quỷ Y Môn, cùng đi tới nhà họ Long làm khách. Trong lịch sử của Quỷ Y Môn, chuyện này thật sự là một chuyện lớn gây náo động.
Có người nói lần gặp mặt thật sự không vui vẻ gì, thậm chí, nhà họ Long và ba nhà còn lại đã phát sinh xung đột, nhưng mà dưới áp lực của ba gia tộc lớn, cuối cùng nhà họ Long vẫn phải lui một bước.
Chuyện sau đó, nhà họ Long phái máy bay tư nhân đi suốt đêm, dùng cớ muốn để cho Long Trạch Việt trị liệu, đón Long Trạch Việt rời khỏi nhà họ Sầm.
Mặc dù nhà họ Sầm cảm thấy lạ, nhưng vẫn cố tỏ vẻ thấu hiểu. Tuy nhiên, hành động tiếp theo của nhà họ Long khiến nhà họ Sầm hoàn toàn mơ hồ.
Chờ Long Trạch Việt về lại nhà họ Long không bao lâu thì nhà họ Long liền tuyên bố là vì không lâu nữa Quỷ Y Môn sẽ tổ chức một buổi tranh đấu chính thức giữa bốn gia tộc lớn nên nhà họ Long muốn đem trọng tâm đặt vào trận thi đấu này hơn. Còn xung đột giữa Trần Gia Bảo và nhà họ Sầm, nhà họ Long không tham gia nữa.
Vì chuyện này mà Sầm Khiếu Uy rất tức giận, suýt nữa thì đập nát hết toàn bộ đồ cổ trong phòng sách.
Tin tức này vừa truyền ra thì tỉnh Trung Thiên rất náo nhiệt. Nhà họ Long là cứu viện lớn nhất bên ngoài của nhà họ Sầm, bây giờ lại tuyên bố rút lui. Với nhà họ Sầm mà nói thì chuyện này thật sự là một đả kích lớn.
Tuy là nhà họ Long luôn miệng nói vì chuẩn bị cho thi đấu của bốn gia tốc lớn nhưng bọn họ dùng chân để nghĩa cũng hiểu là Trần Gia Bảo đã dùng thủ đoạn gì đó để nhà họ Long bỏ qua mối thù của Long Trạch Việt, do đó mới không tiếp tục nhắm tới Trần Gia Bảo.