Vũ Lâm Khánh hơi nhíu mày, trong lòng lại cảm thấy có chút không vui. Ông ta cũng đã hạ quyết tâm, nếu Trần Gia Bảo trả lời không đúng, ông ta sẽ lập tức đào thải Trần Gia Bảo.
Ông ta tiếp nhận bài thi của Trần Gia Bảo. Đầu tiên, ông ta nhìn vào đề tài trên bài thi, ở đằng sau có viết viết “Trường Sinh Ca”.
Trong lòng Vũ Lâm Khánh không khỏi cảm thấy ngạc nhiên. Ông ta đã học về ngành y này hơn sáu mươi năm, không khách khí nói mà đến hôm nay, ông ta cũng lần đầu tiên được nghe đến “Trường Sinh Ca”. Chẳng lẽ tên nhóc con trước mặt thực sự đã viết hết ra sao?
Ngay lập tức, Vũ Lâm Khánh tìm được quyển sách “Dưỡng sinh bí chỉ” từ trong chồng sách dày mặt. Từ cuốn sách đó, ông ta đã từ tìm được “Trường Sinh Ca”. Sau đó, ông ta cẩn thận kiểm tra với bài thi của Trần Gia Bảo một lần. Nhưng càng nhìn, ông ta lại càng cảm thấy kinh ngạc, đáp án lại hoàn toàn chính xác, thậm chí không có đến một chữ viết sai nào.
“Tên của cậu là gì?” Vũ Lâm Khánh ngẩng đầu lên. Lúc này, ông ta cảm thấy khó tò mò về Trần Gia Bảo. Mặc dù, chỉ là viết được ra toàn bộ “Trường Sinh Ca” một cách chính xác cũng chưa thể nói lên điều gì. Nói không chứng, mấy ngày trước, Trần Gia Bảo lại may mắn đọc được “Trường Sinh Ca”, một mèo mù đụng phải con chuột chết mà thôi.
“Trần Gia Bảo.”
Vũ Lâm Khánh gật đầu, đặt giấy của Trần Gia Bảo ở bên tay trái, nói: “Cậu có thể thăng cấp cho vòng thi tiếp theo. Cậu có thể chọn trả lời câu hỏi ngay bây giờ hoặc cậu cũng có thể chọn nghỉ ngơi một chút và đợi những người khác trả lời xong câu hỏi rồi cùng nhau bắt đầu u.”
“Không cần phải rắc rối như vậy đâu. Đối với tôi thì hai lựa chọn này đều là như nhau, vì vậy hãy bắt đầu ngay bây giờ luôn đi.” Trần Gia Bảo nói một cách nhẹ nhàng như là anh đã tình toán chuyện này từ trước.
“Thật sự là một nhóc con kiêu ngạo.” Vũ Lâm Khánh lẩm bẩm một tiếng, lắc đầu nói: “Nếu cậu đã tự tin như vậy, vậy thì tôi sẽ giúp cậu đạt được mong muốn của mình.”
Nói xong, Vũ Lâm Khánh tiện tay rút một tờ giấy ra và nhìn vào chủ đề. Trên đó viết “Xin vui lòng giải thích nguyên tắc ‘trăm bệnh sinh ra trong sáu khí và các trường hợp tương ứng”. Độ khó của câu hỏi này là vừa phải, nhưng phạm vi lại rất rộng, không cẩn thận thì rất có khả năng sẽ trả lời sai hoặc thiếu sót.
Vũ Lâm Khánh đưa cho Trần Gia Bảo, nói: “Đây là đề thi tiếp theo của cậu. Cậu hãy cầm về chỗ mình và trả lời đi. Nhưng cũng đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, đừng có trả lời sai, nếu không cậu sẽ bị loại.”
Trần Gia Bảo dường như đã nhìn thấy đề trên tờ giấy thi. Nhưng anh lại không nhận tờ giấy thì mà chỉ nói: “Câu hỏi này cũng đơn giản, cho nên tôi chỉ cần nói câu trả lời, cũng tiết kiệm được một ít thời gian khỏi lãng phí.”
“Cậu có thể lập tức trả lời câu hỏi này sao?” Nghe vậy, Vũ Lâm Khánh lại càng cảm thấy ngạc nhiên.
“Không được sao?” Trần Gia Bảo tò mò hỏi ngược lại.
“Chắc chắn có thể. Nếu như cậu đã muốn trả lời câu hỏi này ngay lập tức thì tôi cũng chẳng có lý do gì để ngăn chặn cậu cả.” Vũ Lâm Khánh âm thầm lắc đầu. Cậu thanh niên tên là Trần Gia Bảo thực sự là quá kiêu ngạo. Giải thích rằng “tất cả các bệnh được sinh ra trong sáu khí”, đây vốn là một câu hỏi có phạm vi rất rộng. Nếu như không có hiểu biết ở tầm vĩ mô và một kiến thức về Đông y có hệ thống thì ngay cả khi viết trên giấy thi, các tuyển thủ rất có khả năng sẽ bỏ sót, huống chi là việc trả lời bằng miệng?
Theo quan điểm của Vũ Lâm Khánh, Trần Gia Bảo đang tự cho mình là tài giỏi. Chính sự kiêu ngạo này sẽ khiến anh bị loại.
“Nếu được thì tôi sẽ bắt đầu trả lời câu hỏi ngay lúc này.” Trần Gia Bảo cố gắng sắp xếp lại ngôn ngữ một chút rồi nói: “Con người có năm cơ quan vận chuyển máu mà đất cũng có năm nguyên tố. Ngoài ra, mỗi người còn có sáu cơ quan tiếp nhận thức ăn, đồng thời trên trời cũng có sáu khí. Đó là gió, lạnh, nhiệt, ẩm, khô, lửa. Trong gió lại có gió lạnh và gió nóng. Gió lạnh là loại gió phát tán, hay gió có khả năng tự hóa giả. Gió nóng là loại gió sẽ phân tán sự nóng, sau đó…”
Ngay lập tức, Trần Gia Bảo đã lần lượt nói ra các nguyên nhân và triệu chứng tương ứng của “sáu khí” một cách rõ ràng.