Tuy nhiên, cho dù là Truyền Quốc Ngọc Tỷ được bán ở nước ngoài hay để lại ở Việt Nam, cuối cùng chỉ có một điểm đến, đó là rơi vào tay anh mà thôi, Trần Gia Bảo!
Về mặt này, Trần Gia Bảo có sự tự tin tuyệt đối!
“Đang suy nghĩ gì vậy?”
Đột nhiên, giọng nói của Phan Phi Uyên vang lên, nhìn thấy Trần Gia Bảo mỉm cười khó hiểu, cô ta cũng đi theo không thể giải thích được.
“Không có chuyện gì.” Lúc này tâm trạng của Trần Gia Bảo rất tốt, anh quay sang cười với Phan Phi Uyên: “Cô cũng nghe nói rồi. Tôi phải ở đây ít nhất ba tiếng nữa. Nếu cô có chuyện khác cần làm thì có thể nhờ Đường Tuyền Mạnh và những người khác bảo vệ cô trở về. ”
“Không.” Phan Phi Uyên lắc đầu, nhẹ nhàng vuốt tóc hai bên thái dương và mỉm cười: “Tôi nghĩ ở đây rất thú vị. Tôi có thể chứng kiến một công ty cá độ khó chịu như vậy lại có thể lấy ra 15.75 tỷ, vừa nghĩ tới tôi đã rất vui rồi, tôi cũng muốn biết ông chủ của công ty cá độ này là ai, ngay cả nhà họ Ngụy cũng không thèm để ý tới.”
“Như vậy cũng tốt. Dù nhìn thế nào đi nữa, có một mỹ nhân xinh đẹp và ngon lành như vậy ở bên cạnh, đó là một điều đáng mừng.” Trần Gia Bảo mỉm cười vô cùng hạnh phúc.
Nghe thấy vậy, đầu tiên Phan Phi Uyên nhìn Trần Gia Bảo một cái, sau đó cô quay đầu về phía Đường Tuyền Mạnh và nói với hai người họ: “Tôi có Gia Bảo ở đây, hai người có thể về trước đi, hoặc là tan làm sớm đi mua sắm.”
Đường Tuyền Mạnh và Bạch Lưu Chú cảm động, vừa có trong tay 350 triệu đồng, hai người họ có thể đến quán bar giải trí.
Hai người lập tức nhìn về phía Trần Gia Bảo, chỉ thấy Trần Gia Bảo gật đầu với bọn họ, cả hai đều vui mừng khôn xiết, cảm ơn lần nữa rồi mới rời đi.
Trần Gia Bảo cười nói: “Cô đối với bọn họ rất tốt. Không chỉ đưa cho bọn họ 700 triệu đồng, còn cho bọn họ nghỉ việc trước. Cũng may cô không phải là ông chủ thực sự của bọn họ. Nếu không, ước chừng bọn họ chắc đã trở thành triệu phú từ lâu rồi.”
Phan Phi Uyên không biết nghĩ đến chuyện gì, thở dài xúc động nói: “Những năm gần đây, ngày càng ít đàn ông có tinh thần trách nhiệm. Thật hiếm hoi mới có hai người như bọn họ đứng lên che chở bảo vệ cho tôi. Như vậy tôi cũng cảm thấy rất vui rồi.” Trần Gia Bảo thấy vậy nói:” Xem ra cô Phan vẫn là người dễ động lòng. Để tôi nghĩ xem, tôi đã giúp cô nhiều lần như vậy, trong lòng cô có phải cũng đặc biệt cảm động không? Và trong trái tim cô, tôi có thể chiếm một vị trí quan trọng hay không?”
Lời nhận xét của Trần Gia Bảo là nửa giả nửa thật, anh muốn đùa giỡn với Phan Phi Uyên, đối với một người phụ nữ doanh nhân thành đạt này, anh không tin là anh đã giúp cô ta vài lần như vậy, cô ta có cảm thấy động lòng một chút nào hay không.
Tuy nhiên, trái với sự ngạc nhiên của Trần Gia Bảo, đôi mắt Phan Phi Uyên lóe lên vẻ dịu dàng, rồi nhìn xuống, trong ánh mắt ấy hiện lên một nỗi buồn bã không thể giải thích, cô ta chỉ mỉm cười và nói: “Gia Bảo, đi với tôi một vòng xung quanh đây chứ?”
“Đi đâu.”
“Lên sân thượng của toà nhà này.” “Được.” Trần Gia Bảo đồng ý mà không hề do dự.
Hai người đứng dậy, trực tiếp đi về hướng thang máy.
Phí Văn Đại nghe theo lời chỉ dẫn của Liễu Đức Thắng, anh ta đi theo Trần Gia Bảo và Phan Phi Uyên, anh ta sẵn sàng làm theo sự sai bảo của họ bất cứ lúc nào, vì vậy cùng nhau đi đến thang máy.
Phan Phi Uyên khẽ cau mày, sở dĩ cô ta muốn lên sân thượng là vì muốn nói với Trần Gia Bảo một số lời riêng tư, nhưng nếu Phí Văn Đại đi theo lên sân thượng, chẳng phải tâm tư của cô ta sẽ vô ích sao?
Cô ta nhìn Trần Gia Bảo, ra hiệu muốn Trần Gia Bảo nói để Phí Văn Đại không cần đi theo, tuy nhiên, vẻ mặt của Trần Gia Bảo rất bình tĩnh và dường như không cảm có vấn đề gì cả.
Cô ta thầm thở dài, có vẻ như cho dù cô có ấn tượng rất tốt về Trần Gia Bảo, nhưng Trần Gia Bảo không thể có quan hệ thân thiết với cô ta.
Trong lòng Phan Phi Uyên có chút thất vọng.
Ngay sau đó, Trần Gia Bảo và Phan Phi Uyên bước vào thang máy. Phí Văn Đại không nghĩ nhiều về điều đó, anh ta vừa nhấc chân định đi theo thì đột nhiên có một bức tường vô hình chắn ngang trước mặt, anh ta bị đánh bật ra, “Ầm” một tiếng, Phí Văn Đại đột ngột ngã xuống đất, mông anh ta đập mạnh trên mặt đất, lúc này anh ta vẫn chưa hiểu ra chuyện gì, vẫn ngồi ngẩn ra.