Nghĩ đến đây, Hoàng Văn Khánh thở phào nhẹ nhõm, cũng không đi vén vải trắng trên cáng lên, thay vào đó là nhìn về phía hai người xa lạ bên cạnh cáng, đánh giá đối phương một cái, đứng khoanh tay lại, lạnh nhạt hỏi: “Các ngươi chính là người Trần Gia Bảo sai tới?”
Cả hai đều là thuộc hạ của Vương Hạo, một người tên là Tạ Anh Dũng, một người tên là Phương Thanh Hoa.
Hai người liếc nhìn nhau, trong lòng đều kinh ngạc, quả nhiên là người đứng đầu của nhà họ Hoàng, dưới tình huống này vẫn còn có thể bình tĩnh, phong thái của Hoàng Văn Khánh quả nhiên không tầm thường chút nào.
Phương Thanh Hoa nói: “Đúng là anh Trần đã sai chúng tôi tới, anh Trần nói, Cung Thiên Kinh với Quế Ưu Nhiên hồi còn sống đều là những kẻ mạnh, tuy rằng thủ đoạn đê tiện vô liêm sỉ, thích ra tay đánh lén, lại còn chơi lấy nhiều đánh ít, nhưng dù sao cũng là nhân vật quan trọng của nhà họ Hoàng, không thể để mặc họ phơi thây nơi đồng không mông quạnh, cho nên sai chúng tôi tới nhà họ Hoàng, đưa thi thể Cung Thiên Kinh với Quế Ưu Nhiên về.”
Hoàng Minh Diệu lập tức đỏ mặt, chết tiệt, Trần Gia Bảo chẳng những đã giết Cung Thiên Kinh với Quế Ưu Nhiên, vậy mà còn sai hai con cá tạp đến trào phúng nhà họ Hoàng, đây thực sự chính là đến để làm mất mặt mà, ức hiếp người quá đáng, thật sự quá ức hiếp người!
Trong cơn giận dữ, Hoàng Minh Diệu quát lớn: “Người đâu, kéo hai người bọn họ ra ngoài đánh một trận cho tôi!”
Hai người đàn ông áo đen ở phía sau rầm rầm chạy tới, đang chuẩn bị hùng hổ đi lên thì Hoàng Văn Khánh đã vươn tay phải, ngăn cản động tác của họ, nói: “Mấy người lui ra đi.”
Sắc mặt Hoàng Minh Diệu khẽ thay đổi, không rõ tại sao bố lại muốn ngăn cản mình dạy dỗ hai con cá tạp này.
Hoàng Văn Khánh hầm hừ nói với Phương Thanh Hoa: “Tôi không tin Trần Gia Bảo có thể giết chết được cậu Cung với ông Quế cho nên tôi nghi ngờ hai thi thể trước mặt này có vấn đề, trên cáng có thể còn có mưu kế, cũng có thể có độc ở trên đó, nếu như tôi dễ dàng vén vải trắng lên, nói không chừng sẽ trúng độc.”
Hoàng Minh Diệu trợn to hai mắt, đúng rồi, lấy thực lực của Trần Gia Bảo, làm sao có thể giết được anh Cung? Phương diện này chắc chắn phải có điều gì đó lắt léo, vấn đề đơn giản như vậy, tại sao anh ta lại không nghĩ ra?
Nghĩ đến đây, nội tâm Hoàng Minh Diệu không khỏi bái phục, không hổ là bố, mặc kệ chuyện thế nào vẫn có thể giữ bình tĩnh, mới liếc mắt một cái thôi đã có thể nhìn thấu âm mưu của Trần Gia Bảo!
Cả Phương Thanh Hoa với Tạ Anh Dũng đều bĩu môi, lúc đó chính là hai người bọn họ tới nhặt xác Cung Thiên Kinh với Quế Ưu Nhiên, giả là giả thế nào?
Lúc này, Phương Thanh Hoa tiếp tục nói: “Tâm tư nhà họ Hoàng đúng là kín đáo, thôi được, nếu người đứng đầu nhà họ Hoàng cho rằng trên cáng có độc vậy thì để tôi thay chủ nhà họ Hoàng vén lên khăn trắng vậy.”
Nói xong, Phương Thanh Hoa liền vén lên tấm khăn trắng, Hoàng Văn Khánh với Hoàng Minh Diệu cùng với mọi người xung quanh lập tức mở to hai mắt nhìn, nhất thời, chỉ thấy thi thể Quế Ưu Nhiên đập thẳng vào mắt!
Sắc mặt hai cha con Hoàng Văn Khánh với Hoàng Minh Diệu nhất thời chấn động.
Phương Thanh Hoa liếc nhìn bọn họ một cái, nói thêm: “Để ngăn người đứng đầu nhà họ Hoàng cho rằng thi thể là giả mạo, vậy tôi chỉ có thể mạo phạm thi thể của ông Quế Ưu Nhiên.”
Nói xong, Phương Thanh Hoa đưa tay xoa nắn mặt Quế Ưu Nhiên một chút, nói: “Như chủ nhà họ Hoàng thấy đó, trên mặt thi thể không có vấn đề gì.”
Hiện tại Hoàng Văn Khánh không còn chút nghi ngờ nào, đây quả thật là thi thể của Quế Ưu Nhiên, nếu thi thể Quế Ưu Nhiên là thật, vậy chẳng phải đã rõ, thi thể của Cung Thiên Kinh cũng là thật sao?
Trước đả kích lớn như vậy, trước mắt Hoàng Văn Khanh tối sầm lại, suýt nữa té xỉu xuống đất.
Sắc mặt Hoàng Minh Diệu cũng khó coi, địa vị quyền thế của nhà họ Hoàng ở tỉnh Phú Thọ phần lớn đều đến từ sự uy hiếp của Cung Thiên Kinh với Quế Ưu Nhiên, hiện tại hai vị trụ cột đã chết trong tay Trần Gia Bảo, vậy nhà họ Hoàng… Nhà họ Hoàng sau này chẳng phải là từ nhà có danh thế đứng đầu suy bại trở thành gia tộc lớn thứ hai sao?