Nói xong rồi, để đề phòng tai vách mạch rừng, cô tới bên tai của Takashima Seira lặng lẽ nói mấy câu.
Trong mắt Takashima Seira đột nhiên tỏa ra sự ác độc, gật đầu nói: “Tôi biết rồi, chuyện này làm càng sớm càng tránh tạo nghi ngờ, vậy thì tôi sẽ căn dặn người bên kia, để bọn họ chuẩn bị suốt đêm.”
“Làm phiền ông.” Terai Chika cầm chung trà lên, cười: “Trước khi ông Takashima đi, Terai lấy trà thay rượu, chúc Trần Gia Bảo sớm ngày mất mạng ở rừng phong đỏ.”
Takashima Seira cũng cầm chung trà lên, uống cạn một hơi rồi nhanh chóng rời đi.
Trong gian phòng chỉ còn lại Terai Chika.
Cô ấy cầm chung trà lên, nhấp một ngụm, nở một nụ cười mê hoặc chúng sinh: “Trần Gia Bảo, để cái chết của anh trở thành viên gạch đầu tiên lót đường cho nước Nhật Bản bay lên, ha ha ha ha…”
Cô ấy cười run cả người, có vẻ cực kì hài lòng.
Sau ba ngày, đã tới này Trần Gia Bảo quyết chiến với Sầm Khiếu Uy!
Ở rừng phong đỏ trên núi Phượng Hoàng, vô số lá phong đã biến đỏ rồi, gió nổi lên sẽ giống như lửa cháy rừng rực.
Trong rừng có rất nhiều người tụ tập, nhà họ Ân, nhà họ Tả, nhà họ Đoan Mộc, nhà họ Phương, họ Vũ, còn có nhiều người quan trọng trong các gia tộc lớn đều tới hiện trường.
Bọn họ có người thuộc về các bên có liên quan lợi ích nên tới, có người đơn thuần muốn tới côi trận đấu, tất cả đều đang đợi Trần Gia Bảo và Sầm Khiếu Uy phân thắng bại. Trận chiến này có thể nói là khiến vạn người chú ý!
Nhà họ Ân, nhà họ Phương, nhà họ Vũ thuộc về phe giúp đỡ Trần Gia Bảo nên đứng chung một chỗ, mà nhà họ Tả, nhà họ Giang, nhà họ Đoan Mộc thì đứng một bên khác thuộc nhóm người của nhà họ Sầm.
Phân chia rõ ràng!
Trần Gia Bảo và người của nhà họ Sầm đều còn chưa tới địa điểm, người của hai phe dù là đối lập với nhau nhưng đều kiềm chế, im lặng chờ cuộc chiến bắt đầu.
Trên núi Phượng Hoàng, rừng phong đỏ đung đưa theo gió, như một ngọn lửa như bài thơ.
Rất nhiều nhân vật đại lão cấp cao xuất hiện trong rừng, vô cùng náo nhiệt.
Dù bên nào thắng, bên nào chết, ngày này nhất định sẽ để lại dấu ấn đậm nét trong lịch sử tỉnh Trung Thiên và thậm chí là toàn bộ giới võ thuật Việt Nam.
“Mọi người nói xem, trong trận chiến giữa nhà họ Sầm và Trần Gia Bảo, ai là người có thể cười đến cuối cùng?”
“Cái này mà cũng cần phải hỏi? Đương nhiên là Sầm Khiếu Uy của nhà họ Sầm! Tuy Trần Gia Bảo cũng rất mạnh mẽ, nhưng toàn dựa vào hai võ công Vô Cực Quyền và Trảm Nhân Kiếm, đi đi về về cũng chỉ có hai cái này. Chỉ cần Sầm Khiếu Uy phát hiện ra khuyết điểm, Trần Gia Bảo chắc chắn sẽ thua! ”
“Đúng vậy, thực lực của Trần Gia Bảo chỉ có Bán Bước Truyền kỳ, còn cảnh giới của Sầm Khiếu Uy đã đạt đến Truyền kỳ trung kỳ, thậm chí đã gần chạm tới Truyền Kỳ Hậu Kỳ. Một thực lực chiếm mười phần cơ hội, võ công của Trần Gia Bảo dù có giỏi đến đâu thì khi đối mặt với thực lực cường đại của Sầm Khiếu Uy, anh ta chắc chắn không thể đánh lại.”
“Tôi thấy việc Trần Gia Bảo chủ động khiêu chiến chính là đang tự tìm đường chết. Chưa nói đến khoảng cách như trời với đất giữa anh ta và Sầm Khiếu Uy, riêng kinh nghiệm đối đầu với kẻ thù mà Sầm Khiếu Uy đã tích lũy nhiều hơn Trần Gia Bảo hàng chục năm. Theo tôi, kết quả của cuộc chiến này chắc chắn sẽ kết thúc bằng cái chết của Trần Gia Bảo.”
Mọi người xung quanh đều gật đầu đồng ý.
Một bên, Vũ Vô Song và Vũ Nhuận Nguyệt của nhà họ Vũ cũng có mặt, họ là đại diện của nhà họ Vũ. Giống như Phương Liên Uất, trưởng lão của nhà họ Phương, họ đến đây để hỗ trợ Trần Gia Bảo, tất nhiên họ chỉ “hỗ trợ”, sẽ không thực sự hành động.